Nghe nói trong thành náo nhiệt vô cùng, mấy ngày này đúng dịp nghỉ lễ hiếm hoi, ngục tốt nào được nghỉ đều dắt cả nhà lên phố dạo chơi.
Kẻ không được nghỉ thì thở ngắn than dài, trời tối lén lút chạy ra cổng hông ngắm đèn hoa trên hồ.
Còn chúng ta chẳng đi đâu được, bãi tập là nơi duy nhất có thể hoạt động.
*
"Hựu Niên, mau nhìn kìa, bên đó b.ắ.n pháo hoa kìa!"
Hựu Niên nhìn theo hướng ta chỉ:
"Đó là Đông Thị, hằng năm Trung thu và Thượng Nguyên đều có pháo hoa."
Tiếc rằng Đông Thị xa quá, pháo hoa bị tường cao của Thiên Lao che mất hơn nửa.
Ta kiễng chân trên ghế, cũng chỉ thấy được một vòng sáng lờ mờ.
Hồng hồng, vàng vàng, xanh biếc, tím nhạt...
Đẹp quá đi mất.
*
Kiễng chân đến mức cổ chân tê dại, ta mới lưu luyến nhảy xuống ghế.
"Ai chà, chỗ mình không b.ắ.n pháo hoa à?"
Tiểu Bát dúi vào tay ta một bọc hạt dẻ rang đường.
Dạo gần đây hắn hay đến tìm chúng ta chơi.
"Cô nương muốn xem thì cũng không phải không có cách——chỉ cần nịnh thế tử gia nhiều vào."
"Nịnh hắn có ích gì? Hắn mọc cánh bay ra ngoài được chắc?"
Tiểu Bát chớp chớp mắt, ra vẻ thần bí khó lường.
"Thiên cơ bất khả lộ. Hehe, chỉ cần cô nương muốn, chuyện gì cũng có thể thành."
*
Thật hả?!
Ta nhào sang ôm tay áo Hựu Niên, lắc qua lắc lại, giọng mềm nhũn đến cong cả âm sắc.
"Thế tử đại nhân~ ta muốn xem pháo hoa, được khônggg?"
Hựu Niên giơ mu bàn tay lên môi, cố nhịn cười, ra chiều rất hưởng thụ.
"Được, đợi một ngày."
*
Kiếp trước ta sống ở đô thị trực thuộc trung ương, mười mấy năm chưa được b.ắ.n pháo hoa lần nào.
Năm ngoái vừa nới lệnh cấm một chút, cả hội nhóm trong thành phố đều rao bán pháo hoa.
Ta đánh liều lén giao dịch riêng, mua hai trăm tệ pháo bông.