Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối Chương 2: Chương 2

[Cập nhật lúc: 12:31 05/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối - Chương 2: Chương 2 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Ta ngồi phịch xuống đất, lòng đầy oan ức nhưng không biết phát tiết vào đâu, chỉ có thể nắm chặt song sắt, gào lên như kẻ điên.  

 

“A a a a a! Có ai còn sống không hả!”  

 

“Chủ nhân các người đâu! Mau nghĩ cách đi chứ!”  

 

Trong thiên lao rộng lớn, chỉ có tiếng vọng lại của chính ta.  

 

Ta dần dần không phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn, vọng lại từ nơi rất xa. Ta gọi, nhưng không ai đáp lời.  

 

Ở góc tường, lũ chuột lại đang cắn rơm rạ, tiếng sột soạt không ngừng tra tấn chút lý trí cuối cùng của ta.  

 

Ta cắn lên đầu ngón tay, đến khi da thịt bật máu, đầu óc rối như tơ vò.  

 

— Trời muốn giao trọng trách lớn cho ai, ắt sẽ khiến kẻ đó chịu khổ tâm chí, lao nhọc gân cốt.  

 

— Chếc rồi liệu có thể xuyên không lại lần nữa không?  

 

— Cây trâm này có vẻ hơi cùn, nếu đ.â.m không chếc ta thì sao? Không biết đập đầu vào tường có được không nhỉ?  

 

— Nhưng trong lịch sử, tân hoàng đế lên ngôi thường đại xá thiên hạ để thể hiện lòng nhân từ. Lỡ đâu mai thả ta ra, chẳng phải chếc oan uổng sao?  

 

— Dư Tình, mày không được làm kẻ hèn nhát. Cố chịu đựng đi, coi như đây chỉ là một cơn ác mộng.  

 

— Lão thiên gia! Ngài có thể ban cho ta một người sống, chỉ cần có thể trò chuyện thôi cũng được!  

 

Dường như ông trời thực sự nghe thấy lời cầu nguyện của ta.  

 

Ngày thứ bốn mươi chín, khi vạch thứ mười của ký hiệu chữ “Chính” chỉ còn thiếu một nét ngang.  

 

Một người mới bị ném vào phòng giam. 

 

03

 

Ngày hôm đó, cửa địa lao mở ra rồi lại đóng, từng tốp tù nhân mới bị đưa xuống, rất nhiều phòng giam trống nay đã chật kín người.  

 

Ta bám lấy song sắt, mắt sáng rực trông mong.  

 

"Cho ta một người đi, cho ta một người đi mà."  

 

Ngục tốt nhìn ta như nhìn kẻ điên.  

 

Không biết là thương hại hay cười nhạo, vậy mà bọn họ thực sự ném vào phòng giam ta một người mới.  

 

Là một nam nhân, bị bọn chúng kéo lê trên đất như một bao tải, hai chân mềm nhũn, không hề có chút sức lực.  

 

Người này đầy m.á.u và bụi đất, tóc tai bù xù che khuất khuôn mặt, bộ quần áo tù rách bươm chẳng khác gì giẻ lau, trên người chằng chịt vết roi, dấu sắt nung, chẳng còn lấy một tấc da lành lặn.  

 

"Đại ca, người này là ai thế? Phạm tội gì mà bị bắt vậy?"  

 

"Giống ngươi thôi, kẻ chờ c.h.ế.t cả." Ngục tốt phun một bãi nước bọt, xách đèn lồng bỏ đi.  

 

Bóng tối lại ập đến. Dù ta đã quen với việc bị giam cầm trong bóng tối này, cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn ra đường nét của hắn.  

 

Trông cứ như một người chếc, đến cả lồng n.g.ự.c cũng không thấy phập phồng.