Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối Chương 19: Chương 19

[Cập nhật lúc: 12:31 05/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối - Chương 19: Chương 19 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Nguyện vọng đổi phòng giam bị Tư Lao Ty bác bỏ.  

 

Ngục Thiên Lao được bố trí phòng thủ nghiêm ngặt từng tầng một.  

 

Tầng ba nơi chúng ta bị giam chẳng khác nào một chiếc thùng sắt kín bưng.  

 

Ngục tốt mỗi nửa tháng mới luân phiên một lần, số lượng cố định, xuất nhập đều bị lục soát, không ai có thể tuồn thứ gì ra ngoài.  

 

Tầng trên có quá nhiều người qua lại mỗi ngày, bọn họ sợ Hựu Niên thần thông quảng đại, có thể lén liên lạc với phế thái tử.  

 

*

 

Lan công công xoay sở hai ngày, cuối cùng cũng lo liệu xong.  

 

"Trên mặt đất của ngục là một bãi đất trống, ban ngày ngục tốt dùng để thao luyện, sau khi trời tối thì không ai canh giữ nữa. Thế tử gia có thể dẫn muội muội ra đó đi dạo một chút."  

 

Kế hoạch phơi nắng đổ bể, nhưng chúng ta có thể ra ngoài hóng gió ngắm trăng rồi!  

 

*

 

Hahaha! Hahaha!  

 

Hơn hai mươi năm qua, ta chưa từng mong chờ một buổi tối nào đến vậy.  

 

Suốt một ngày ta thấp thỏm đếm từng canh giờ, đi qua đi lại trong ngục, lòng nóng như lửa đốt.  

 

Chờ mãi, chờ mãi, rốt cuộc cũng thấy giám ngục dẫn theo vài ngục tốt đến.  

 

Trong bóng tối, bọn họ lục đục lục lọi chùm chìa khóa bằng đồng thau, mò mãi vẫn không tìm ra chiếc mở cửa.  

 

Ta bám vào chấn song, giơ đèn lên soi giúp họ.  

 

Giám ngục dở khóc dở cười:  

 

"Cô nương, đưa đèn lồng ra xa một chút, sắp chọc vào mặt ta rồi đấy. Gấp cái gì chứ? Sao trời trăng đâu có chạy mất?"  

 

*

 

Cửa vừa mở, ta lập tức lôi phắt Hựu Niên dậy.  

 

"Hựu Niên! Cửa mở rồi! Mau dậy, mau dậy, chúng ta ra ngoài chơi!"  

 

Hựu Niên đáp một tiếng, chẳng có lấy một tia phấn khởi, vẫn nghiêm trang trầm ổn như cũ.  

 

*

 

Cầu thang của Thiên Lao dài ngoằn, uốn lượn quanh co.  

 

Những ngọn đèn dầu trong hốc tường từng bậc từng bậc, nhưng không đủ sáng để soi rõ đường đi.  

 

Ta dìu hắn bước lên bậc thang.  

 

"Không sao, ta tự đi được."  

 

Ta liền buông tay.  

 

Thế là hai chúng ta y như trẻ tập đi.  

 

Một người tung tăng nhảy nhót, một người bước từng bước chậm chạp.  

 

Cả Thiên Lao rộng lớn, nhưng lối ra lại bé đến mức chỉ vừa đủ để hai chúng ta đi sóng vai.  

 

*

 

Quả nhiên bãi tập rất rộng, ánh trăng yên tĩnh soi sáng khắp nhân gian.  

 

"Ta ra ngoài rồi——!"  

 

"Auuu! Auuu! Auuuuu!"  

 

"Trăng to quá trời!"  

 

"Minh nguyệt kỷ thời hữu, bả tửu vấn thanh thiên!" (Trăng sáng có tự bao giờ, nâng chén hỏi trời xanh!)  

 

"Câu hoài dật hứng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt!" (Chứa chan hào khí bốn phương, chỉ muốn bay lên trời cao hái trăng sáng!)  

 

"Hựu Niên, ta tự do quá đi mất!"  

 

*

 

Ta giang rộng hai tay vung vẫy, cắm đầu cắm cổ chạy điên cuồng, từ đầu đông bãi tập chạy sang đầu tây, từ đầu nam phóng qua đầu bắc.  

 

Bây giờ ta mới hiểu vì sao Tôn Ngộ Không vừa thoát thai từ đá lại có thể chạy nhảy điên cuồng như vậy, lăn lê bò toài, lật nhào đánh trống, không ngừng vỗ n.g.ự.c gầm vang.  

 

Chỉ có toàn thân vận động mới có thể bộc lộ hết niềm hân hoan này!  

 

*

 

"Sao sáng quá chừng!"  

 

"Tường ngục cao quá chừng!"  

 

Xung quanh, đám ngục tốt đã hết ca trực, không vào nhà ăn dùng bữa, mà đều bưng bát đứng ngoài hóng chuyện.  

 

Tiếng cười rộn vang, nhiều kẻ cười đến ngả nghiêng lăn lóc.  

 

Chắc bọn họ nghĩ: Con bé này đúng là bẩm sinh có tố chất diễn hài, diễn gì cũng buồn cười cả.  

 

Nhưng ai mà biết được, ta đã tái sinh một đời, đã đếm từng ngày trong bóng tối, đã sống dưới lòng đất suốt một trăm lẻ ba ngày 

 

Đêm nay, là lần đầu tiên ta hít thở bầu không khí ngoài kia.  

 

*

 

Cơn gió đêm phảng phất mùi quế, ta ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu.  

 

Hương thơm khiến ta muốn say mất rồi.  

 

*

 

"Hựu Niên!" Ta nhảy đến trước mặt hắn. "Ta dạy huynh nhảy múa, chịu không?"  

 

Hầu kết hắn khẽ động, đường đường một thế tử gia mà cũng thấy căng thẳng:  

 

"Chân ta không linh hoạt, đừng để mất hứng là được."  

 

*

 

Ta vừa ngân nga Waltz số 2 của Shostakovich, vừa nắm lấy hai tay hắn.  

 

Thực ra ta nào biết nhảy nhót gì đâu, ngay cả vung tay ra sao cũng chẳng biết.  

 

Ta chỉ không muốn hắn lặng lẽ đứng đó một mình, để gió thu quét qua chiếc áo tù rộng thùng thình, dáng vẻ cô đơn đến thê lương.  

 

*

 

Ta nắm tay hắn, lướt qua lòng bàn tay, trượt đến cổ tay, cũng tiện thể đo luôn vòng eo của hắn.  

 

Hắn gầy đi nhiều quá, không đến mức da bọc xương, nhưng thân hình trong lớp áo tù rộng trông càng thêm lỏng lẻo, trống trải.  

 

Ta vẫn chưa dưỡng hắn béo lên được.

 

18

Truyện mới