Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối Chương 17: Chương 17

[Cập nhật lúc: 12:31 05/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối - Chương 17: Chương 17 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

"Tiểu Ngư, cô nghe hiểu chưa?"  

 

Hựu Niên liệt kê hơn tám mươi cái tên trên giấy, vẽ ra một sơ đồ quan hệ nhân vật.  

 

"Nhớ được ai là nhân vật then chốt không?"  

 

Hắn thực sự muốn giảng rõ cục diện cho ta.  

 

Ta làm mặt đau khổ:  

 

"Viên Long Bình, Elon Musk, Lôi Quân, Jack Ma, Schwarzenegger, Taylor Swift, Mark Zuckerberg, Lưu Tường, Michael Jordan, Messi, Lưu Đức Hoa, Shin cậu bé bút chì, Ultraman Tiga…"  

 

"Ta đọc một lượt như vậy, huynh nhớ được mấy người?"  

 

Hựu Niên nghẹn một chút.  

 

Hắn đặt mấy tờ giấy lên ngọn nến, nhìn ngọn lửa l.i.ế.m lên đầu ngón tay mình.  

 

Ta vội vàng đập tay hắn:  

 

"Aizz, bỏ tay ra mau!"  

 

Cú đập này, khiến sự lo lắng giữa chân mày hắn tan đi đôi chút.  

 

Hắn nhìn ta, như thể vừa hạ quyết tâm điều gì đó.

 

16

 

Chúng ta bịa chuyện thành thần, mạng lưới nhân vật chằng chịt đến mức cẩu hoàng đế kia có hai tháng cũng chưa lần ra được manh mối.  

 

Tội lỗi trong lòng ta giảm đi đáng kể, mà Hựu Niên cũng bắt đầu ăn được, ngủ được.  

 

Ban ngày, ta nằm dài trên giường khảm hoa, bắt tréo chân nghêu ngao hát.  

 

Buổi trưa nhúng thịt cừu ăn lẩu, buổi chiều tổ chức bàn chơi Ma Sói, buổi tối cá hấp mềm dai như thạch.  

 

Sướng như tiên.  

 

…À không, phải nói là sướng như Diêm Vương gia mới đúng.  

 

*

 

Trên tường đã chi chít dấu “Chính” viết thành hàng.  

 

Chúng ta bị nhốt dưới lòng đất, ba tháng rồi chưa thấy ánh mặt trời.  

 

Mỗi ngày, ta đều bắt Hựu Niên cùng ta tập bảo vệ thị lực vài lần, sợ rằng cả hai sẽ thoái hóa thị lực mà mù luôn.  

 

*

 

Trước khi ngủ, ta được tắm nước ấm rải cánh hoa.  

 

Bốn cung nữ đứng hầu, một người xoa bóp da đầu, một người cầm lò sưởi hong khô tóc, một người dùng tinh dầu thoa khắp tay chân.  

 

Còn có một cô bé cười tươi nhất, cầm tăm bạc khéo léo lột từng trái nho mà không để lại một vết xước.  

 

Mỗi khi lột xong, nàng ta sẽ ngọt ngào gọi ta:  

 

"Cô nương, há miệng nào."  

 

Nước nho chua ngọt tràn ngập khoang miệng ta.  

 

Không nhịn được mà cảm thán:  

 

"Đám quý tộc phong kiến chếc tiệt này, lại để một đám bé gái mười bốn, mười lăm tuổi hầu hạ như vậy!"  

 

Nhưng mà… ta cũng sắp chếc rồi.  

 

Thế thì hưởng thụ chút chăm sóc cuối đời thì có sao đâu?  

 

Nghĩ vậy, lòng ta lại thấy thanh thản.  

 

*

 

Chỉ có điều tiếc nuối là không thể cắt tóc.  

 

Mái tóc ta đã dài đến tận đầu gối, mỗi đêm trước khi ngủ đều phải tết thành hai bím, sau đó cuộn lại để ngoài gối.  

 

Nếu không, chỉ cần trở mình một cái là bị đè lên tóc, đau đến mức nhăn mặt.  

 

Mỗi ngày, người hầu hạ chúng ta thay nhau ra vào, nhưng chẳng ai cắt tóc cho ta, cũng chẳng ai cạo râu cho Hựu Niên.  

 

Đây là quy tắc của Thiên Lao: ngoài ngục tốt, không ai được phép mang theo vật sắc nhọn vào trong, đề phòng tù nhân đoạt d.a.o giếc người, gây bạo loạn.  

 

*

 

Đợi tóc khô hoàn toàn, ta chui vào chăn bông.  

 

Giơ cánh tay lên, hít một hơi thật sâu vào cánh tay và nách mình.  

 

"He he he, thơm quá!"  

 

Lại sáp đến cổ Hựu Niên, hít một hơi thật sâu.  

 

"He he he, huynh đệ, huynh cũng thơm quá!"  

 

Ta nhe răng cười gà gà gà gà.  

 

Hựu Niên đơ cứng cả người, cứng đến mức như khúc lạp xưởng treo gác bếp suốt mười năm, ngay cả hơi thở cũng nghẹn lại.  

 

Một lúc lâu sau, hắn giơ tay đẩy nhẹ trán ta ra, giọng yếu ớt:  

 

"Tiểu Ngư, đừng quậy nữa. Cô không cần danh tiết à?"  

 

"Ta sắp chếc rồi, còn cần gì danh tiết? Vui vẻ được ngày nào hay ngày đó."  

 

Hắn lặng đi một thoáng, rồi chầm chậm hỏi:  

 

"Cô muốn… vui vẻ?"  

 

"Vậy cô muốn, làm… làm sao để vui vẻ?"  

 

Ánh mắt hắn ánh lên một tia kinh ngạc, hai phần mừng rỡ, ba phần thông suốt, bốn phần…  

 

Thôi vậy, ta hết từ rồi.  

 

Nói chung, cuối cùng hắn cũng buông tay khỏi trán ta, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, thả lỏng nằm yên một chỗ.