Rượu ở đây không mạnh lắm, phần lớn đều chui vào bụng ta.
Thời đại này chưa có kỹ thuật chưng cất, cái gọi là liệt tửu chỉ chừng ba mươi độ, không dễ say, chỉ khiến ta cảm thấy ấm lên từ bụng cho đến tay chân.
Kinh nguyệt của ta hai tháng mới đến một lần, giờ có thịt, có trứng, có sữa, cơ thể đã bù lại được dinh dưỡng hao hụt mấy tháng trước.
Nhưng ôm chăn, ta vẫn cảm thấy lạnh.
Đây không phải điềm tốt.
Chứng tỏ sắp vào thu rồi, ngày xử trảm cũng từng ngày tiến gần.
*
Rượu nhẹ không chuốc say được người, uống càng nhiều chỉ càng buồn.
Ta càng lúc càng nói nhiều hơn, lôi kéo Hựu Niên tán dóc, kể cho hắn nghe về sách vở và phim ảnh thời đại của ta, kể về mấy bộ tiểu thuyết mạng ngớ ngẩn mà ta từng viết.
Nói đến khô cả miệng, đến mức đầu óc trống rỗng, lúc đó cảm giác buồn mới dâng lên.
Ta nhớ mẹ, nhớ cha.
Ta đếm ngược từng ngày mình còn sống.
Tưởng tượng đây chỉ là một giấc mơ, tưởng tượng khi tỉnh lại, mẹ sẽ đứng ngoài cửa gọi ta:
"Bảo bối ơi, mẹ nấu sườn hầm rồi, mau ra ăn đi!"
Ta há miệng cắn một miếng—
Nhưng miếng sườn bay đi mất, thay vào đó là một lưỡi đao đẫm m.á.u bổ thẳng xuống đầu ta!
"A a a a a—!"
Trong mơ, ta vừa gào vừa đá, vừa đánh vừa đấm, lúc nào cũng bị đánh thức trong lồng n.g.ự.c ấm áp của Hựu Niên.
"Tiểu Ngư, lại gặp ác mộng à."
Ta thật ngu ngốc, tự dưng đòi nhìn đầu của Hỉ công công làm gì! Mấy đêm liên tục bị ác mộng hành hạ!
*
Niên Thập Ngũ mang cho ta một ít hương an thần, lải nhải rất nhiều chuyện.
Tên cẩu hoàng đế kia giám sát hắn rất chặt, sợ hắn truyền tin cho chủ cũ, phái hai tiểu thái giám kè kè theo sát.
Nhưng hoàng đế lo xa quá rồi, vì Niên Thập Ngũ chỉ toàn nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
"Tân hoàng nuôi một đàn hạc trong vườn. Mỗi ngày hắn mang vài con lên Kim Loan Điện, hễ có ngự sử nào dám phản bác hắn, hắn liền giếc ngay. Giếc một người, liền lấy tên người đó đặt cho con hạc, thậm chí còn may triều phục, ban bổng lộc cho chúng."
"Người nhà của những ngự sử bị giếc, đều phải nâng kiệu vào cung, không dám khóc lóc gọi cha gọi mẹ, mà phải cung kính rước con hạc đó lên kiệu, khiêng về nhà, thờ phụng như cha ruột vẫn còn sống."
Ta cắn răng, câu "Đồ khốn nạn!" nghẹn cứng trong cổ họng, không dám nói ra, sợ hai thái giám ngoài cửa sẽ lôi ta ra chém.
Chỉ có thể gượng cười:
"A ha ha ha."
Niên Thập Ngũ lại tiếp tục.
"Sủng thiếp của Thái tử không chịu nổi cảnh giam cầm, nhảy xuống sông tự tử, nhưng bị cứu lên."
"Nhảy xong thì phát điên, vừa khóc vừa hét 'Lão nương mua vé vào công viên chủ đề Harry Potter, sao các ngươi lại bán thịt chó giả thịt cừu hả?!'"
"Nàng ta còn không ngừng niệm chú 'Avada Kedavra!', thế là bị thị vệ c.h.é.m một nhát, đi đời nhà ma."
... Ta câm nín.
Triều đại này đã điên rồi.
Nghe ngóng trái phải, vẫn chẳng moi được chút tin tức hữu dụng nào.
Từ khi bị nhốt vào đây, ta mới gặp Niên Thập Ngũ ba lần.
Nhìn thiếu niên mặt búng ra sữa này trưởng thành nhanh chóng, từ non nớt hóa thành một thanh niên trầm ổn nhưng uể oải, hai bên má hóp lại, quầng thâm dưới mắt cũng ngày càng đậm.
Chắc hẳn bên ngoài, hắn đã phải lăn lộn rất vất vả.
*
Ta múc một bát nước sơn trà, đưa cho hắn: