Ta vội vàng lắc đầu: "Không có không có! Lão thái giám đó chỉ ném ta vào bể tắm, gọi mấy cung nữ đến kỳ cọ cho sạch sẽ thôi."
Hắn còn bảo ta về hầu hạ ngươi thật tốt nữa kìa.
Nhưng ta đâu có ngu mà kể ra chuyện đó.
Hựu Niên siết chặt lấy ta, chặt đến mức ta suýt không thở nổi.
Rất lâu sau, hắn mới dần ngừng run, miệng lẩm bẩm không ngừng:
"Tiểu Ngư đừng sợ, đừng sợ…"
Trái tim ta như bị bóp nát thành vụn.
Thực ra, người sợ không phải ta.
Mà là hắn.
Cả người ta chẳng có lấy một vết trầy, vậy mà đối diện với sự lo lắng chân thành của hắn, ta chỉ cảm thấy bản thân đáng chếc quá đi mất! La hét cái quái gì chứ, bị đánh hai ngày thì sao nào?!
Nếu Hựu Niên là kẻ đa nghi, chắc chắn đã nghi ngờ ta đến tám lần rồi.
Một màn bức cung kia trông chẳng khác nào ta và Hỉ công công bắt tay nhau diễn kịch cho hắn xem, lợi dụng sự bảo bọc của hắn để moi tin tức.
*
Ta vội vàng kể lại từng chi tiết trong phòng tra tấn hôm qua cho hắn nghe.
Hắn không trách ta một câu nào, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
"Cô có thể bình an trở về, ta không biết phải vui mừng thế nào cho đủ."
"Đám tra tấn kia đều là những kẻ tim sắt lòng đá. Có thể khiến bọn họ che giấu giúp, Tiểu Ngư, cô giỏi lắm."
Nhưng ta lại thấy muốn khóc.
"Xin lỗi… Họ nói huynh đã khai rồi…"
Ta từng đọc chuyện Y đới chiếu trong lịch sử—một bức huyết chiếu của thiên tử bị lén mang ra khỏi kinh thành, khiến Tào Tháo tức giận c.h.é.m đầu năm vị đại thần, diệt cả nhà bảy trăm người, bất kể già trẻ gái trai.
Mà mật chiếu Tiên Đế này, e rằng còn nguy hiểm hơn gấp bội.
Cục diện chính trị của thời đại này chưa bao giờ là "một người làm, một người chịu."
Chỉ cần Hựu Niên khai ra một cái tên, thì cả dòng họ, thậm chí cả gia tộc đó…
Hắn là người quá thông minh, chỉ cần một câu "Xin lỗi," hắn đã lập tức hiểu tất cả.
"Hôm qua ta chỉ khai một người—một đại nho lỗi lạc, là viện trưởng tiền nhiệm của Học viện Nhạc Lộc, bậc tôn sư của giới học thuật thiên hạ."
"Dù Từ Hỉ có tìm được ông ấy, cũng chưa chắc dám động vào."
Lòng ta tạm thời nhẹ nhõm hơn một chút.
Lời bút của văn nhân sắc như dao, kẻ thống trị không dễ gì dám ra tay.
Mà văn nhân bị giếc thì càng là lưỡi d.a.o bén, bởi kẻ khai sáng trí tuệ dân chúng, ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, luôn là bọn họ.
*
Bên ngoài có một tiểu thái giám đang lén lút nghe trộm.
Hựu Niên khép hờ mắt, gương mặt đầy vẻ mỏi mệt, nhưng lời nói vẫn lạnh lùng thờ ơ.
"Danh sách gồm ba mươi bảy người, ngay cả Thái tử cũng không rõ ràng bằng ta—Hôm nay muội ta vui một ngày, ta sẽ khai một người."
"Nếu nàng không vui, vậy thì bí mật này, ta sẽ mang xuống mồ."
"Truyền lời với Hoàng thượng các ngươi đi."
Giọng hắn không lớn, nhưng tiểu thái giám ngoài kia vội vàng áp tai vào song sắt để nghe cho rõ.
"Tên giặc họ Từ đã làm tổn thương muội ta. Nếu muốn ta mở miệng, trước tiên hãy để hắn chếc."
Ta nấc nghẹn một tiếng, nước mắt suýt nữa lại rơi.
Hu hu hu, mẹ ơi, con tìm được người anh trai khác cha khác mẹ của mình rồi!
Bây giờ ta cũng có chỗ dựa rồi!
Ca ca ta đây, mưu lược vô song, gặp nguy không loạn, chẳng khác nào một vị thần sống tỏa sáng rực rỡ!