01
Ta xuyên tới vào một đêm mưa tầm tã.
Đầu óc choáng váng, trước mắt chỉ toàn là máu.
Bên tai vang lên tiếng chửi rủa thô lỗ của mấy nam nhân:
"Ngô Tam, cái đồ ngu xuẩn này! Nhất định phải kéo bọn ta theo góp vui, giờ thì hay rồi, gây ra án mạng rồi!"
"Ta làm sao biết con nha đầu này lại liều chếc thật chứ? Lão tử còn chưa kịp cởi đai lưng, nó đã lao đầu vào tường rồi! Mặt mũi trông mềm mại, mà xương cốt lại cứng thật."
"Ê, nhìn kìa, chưa chếc hẳn đâu! Vẫn còn hơi thở."
"Mau vứt nó về lại lao phòng đi, chếc ở đây thì không ổn đâu, ngục trưởng mà biết thì c.h.ặ.t đ.ầ.u cả lũ mất."
Chúng lôi kéo ta một trận rồi ném xuống đất, bụi bặm, cỏ rác bay đầy mũi.
Ta không dám ho một tiếng, đầu đau như búa bổ.
Cố sức hé mắt nhìn quanh.
Ba bức tường đá lạnh lẽo, một mặt song sắt, nền đất bẩn thỉu phủ đầy rơm rạ, góc tường còn có mấy con chuột co cụm lại kêu chít chít.
Hừ, mở màn đúng là đáng nguyền rủa.
Ta thử gọi:
"Hệ thống?"
"Thiên mệnh nhân?"
"Cục xuyên thư?"
Không một thanh âm hồi đáp.