Mục Thanh Vũ ngồi trên chiếc ghế trong một thư phòng khá cổ xưa của nhà họ Mục, ông ấy ngẩn người ngắm một bức vẽ trên mặt bàn.
“Tâm Dao, Vỹ Nhi rất oán hận ta, chỉ đáng trách là..."
Cốc cốc cốc.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!"
“Phụ thân!"
Mục Vỹ mặc chiếc áo dài màu đen, bước vào phòng, nhìn Mục Thanh Vũ rồi nói: “Phụ thân, con có một chuyện muốn hỏi người”
“Hả? Con chịu gọi ta là phụ thân rồi ư? Con hỏi đi!"
“Là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, có phải con cũng có một quyền lực nhất định không?”
“Đương nhiên! Theo lý mà nói thì con chỉ đứng sau trưởng tộc là ta và các vị trưởng lão có địa vị cao trong trong tộc thôi”.
Mục Vỹ gật đầu nói: “Nếu vậy thì con xin lui”
“Khoan đã!, Mục Thanh Vũ cau mày hỏi: “Con định làm gì thế?”
“Không có gì, con chỉ dùng một chút quyền lực của thiếu trưởng tộc thôi. Là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, mà suýt nữa con đã bị giết ở Thiên Chỉ Các, nếu không thể hiện bản thân để ra oai với một số người thì sau này sao thu phục được lòng họ!”
“Đừng làm quá lên là được!”. Đọc