Sau khi suy nghĩ mọi việc, Dương Ninh Mẫn mới dần lấy lại tinh thần. Trước hết cô cần giải quyết chuyện triều chính, lần này là quyết định bại vong hay tiếp tục viết lên trang sử của Dương gia.
"Phác gia đây là muốn làm phản?" Dương Ngạo Hiên đơn giản thả câu nói làm những người khác đổ dồn nhìn.
"Haha, đúng là hoàng đế. Đoán rất đúng, ngày hôm nay chính là ngày bại vong của Dương gia các ngươi" Phác Thiên Liên chỉ thẳng tay vào thiên tử.
"Haha, Phác Thiên Liên ngươi có gì mà uy hiếp Dương gia?" Thái tử phong thái như Dương Ngạo Hiên nói.
"Ngươi đừng quên Phác Thiên Thụy nắm gần nửa binh quyền. Tất cả binh sĩ đều đã bao quanh lấy hoàng cung" lời vừa dứt một tốp binh sĩ mang vũ khí xông vào.
Ba người cao nhất vẫn rất bình tĩnh, Dương Ninh Mẫn chỉ cười nhẹ "kế hoạch của ngươi rất tốt nhưng quá nhiều sơ suất. Ngươi quên rằng, hoàng thúc và bổn cung mới thật sự nắm quyền tất cả sao"
"Ngươi có điều thắc mắc thì hãy hỏi hai đứa cháu thân yêu của ngươi sẽ rõ" Thái tử mỉm cười nói.
"Người đâu bắt cả Phác gia vào đại lao. Tịch thu mọi tài sản của cải. Chu di tam tộc" Dương Ngạo Hiên phất tay ra lệnh.
Một chuyện được giải quyết, Dương Ninh Mẫn nhanh chóng đến tìm Lam Tịnh nhưng trong phủ bây giờ chính là bầu không khí u buồn. Tiểu Kì cầm trên tay hai phong thư mà khóc nức nở.
"Tiểu Kì, có chuyện gì vậy?" Dương Ninh Mẫn nhàn nhạt hỏi.
"Công chúa..." thấy Dương Ninh Mẫn nàng càng khóc to hơn.
Đưa hai phong thư cho Dương Ninh Mẫn, Tiểu Kì nói "phò mã...phò mã đi rồi".
Dương Ninh Mẫn đứng hình, nàng vội mở đọc thư. Một bức chính là tờ giấy hưu thê, từng chữ đều viết ngay ngắn, cuối dòng là chữ ký của Lam Tịnh. Nàng khụy xuống, vò chặt tờ giấy đó mà ném, nàng không tin, không tin và không muốn tin (tg: chị bắt buộc phải tin