Trái tim nhỏ của Nguyệt Nhi đập thình thịch, thình thịch, thì ra cảm giác trở về nhà kì điệu như thế này.
Bước lên bậc thang cuối cùng, đang định phó ng lên thì đột nhiên nghe trong nhà vang ra tiếng giận dữ, làm cô bé sợ tới mức co rụt lại, thu hồi bước chân.
“Súc sinh! Xem bà nuôi ra cái thứ con gái tốt lành gì đi! Vào thời khắc quan trọng thế này mà nó lại làm rùa đen rút đầu! Nếu đám làm hỏng chuyện tốt của tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Là giọng một người đàn ông đang rất tức giận, Nguyệt Nhỉ trước giờ chưa từng nghe qua.
Tuy nhiên, cô bé lập tức nghe thấy giọng bà ngoại, hình như đang rất sợ hãi: “Quảng Đường à, ông đừng gấp, chờ một chút đi, chắc chắn Mặc Ca sẽ nghĩ ra cách, trộm bản vẽ nào phải chuyện đơn giản...”
“Hừ, tới lúc này rồi bà còn nói đỡ cho nó?
Vương Vân, xem ra bây giờ bà giỏi lắm! Thế nhưng. đám gạt tôi, lại đưa một đứa con hoang khác về! Nếu không phải hôm nay tôi đột nhiên tới đây, không biết còn bị các người giấu bao lâu nữa!”
Nguyệt Nhi lấy hết can đảm, lén đi tới cạnh cửa nhìn thử.
Vừa liếc mắt đã thấy bà ngoại đang khóc rất dữ.
Nguyệt Nhi thấy mà căng thẳng, siết chặt ná mtay nho nhỏ.
Nhưng cô bé không dám tùy tiện đi vào, bởi vì cô còn thấy một người đàn ông chưa từng gặp bao giờ, người kia trông rất hung đữ, nếp nhăn trên mặt run rầy, đôi mắt đỏ bừng trợn to như chuông. đồng, thật khiếp ngư
Vương Vân nước mắt đầy mặt, ôm chân Lâm Quảng Đường buồn bã cầu xin: “Ông muốn trút giận thì trút lên người tôi này, đừng làm bọn trẻ sợ, trẻ con vô tội mà..."
“Cút ngay! Bớt ở HH khóc lóc làm chướng mắt tôi đi!”
Lâm Quảng Đường nhấc chân đá mạnh lên người Vương Vân, khiến bà ngã ra sau đụng vào sofa.
Cùng lúc đó, một bóng người nho nhỏ đột nhiên xông vào tầm mắt Nguyệt Nhi.
Đó là một cậu bé đang bị trói trên ghế, lúc Nguyệt Nhi nhìn thấy gương mặt của cậu bé kia, sợ hãi ngây người.
Bởi vì gương mặt kia giống cô bé y như đúc!
Đúng là đứa trẻ mà cô nhìn thấy vô số lần trên ảnh chụp ở nhà cũ họ Quyền!
Cậu chủ nhỏ Vũ Hàn!
Dáng vẻ lạnh lùng kia, không lẫn vào đâu được!
Nhưng sao cậu chủ nhỏ Vũ Hàn lại ở đây?
Lại còn bị trói “Quảng Đường, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, ông đánh tôi đi, đừng ra tay với trẻ con...”
Tiếng bà ngoại khóc khiến Nguyệt Nhỉ rất đau lòng, cô bé banh mặt, đột nhiên nhớ tới lời mẹ từng nói, trong đầu nảy ra một sáng kiến
Rón ra rón rén xoay người chạy xuống lầu
Nguyệt Nhỉ vội vàng chạy vào cửa hàng tiện lợi bên ngoài khu chung cư.
“Bạn nhỏ, muốn mua gì nào? Ba mẹ...”
“Chú ơi, có người xấu đến nhà cháu, có thể giúp cháu gọi chú cảnh sát đến không ạ?”
Nguyệt Nhi mở to mắt hỏi, chóp mũi còn đổ mồ hôi.
Ông chủ cửa hàng tiện lợi thấy Nguyệt Nhi như sắp khóc, không giống như đang nói dối, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát...
“Trong văn phòng, yên tĩnh không tiếng. động.
Chỉ có thể nghe được tiếng tim Lâm Mặc Ca đậ pnhư đánh trống.
hình thịch, thình thịch.
Cô lật hết giấy tờ trên bàn cũng không tìm được tài liệu liên quan đến việc đấu thầu với thành phố Tuyết.
Quyền Giản Li cất tài liệu ở đâu đây?
Bởi vì quá hoảng loạn nên bị va vào ghế, cảng chân lập tức bẩm tím.
Nhưng cô chỉ đành ngó lơ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không, còn thời gian nữa!
Đột nhiên, ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc khiến cô chú ý.
Chìa khóa còn tra ở đó, nghĩ có lẽ lúc nãy Quyền Giản Li gấp đi họp nên quên khóa lại.
Ngón tay run rẩy mở ngắn kéo ra, một cái hộp tỉnh xảo đập vào mắt.
Mở ra thì thấy, vậy mà lại là một sợi dây chuyể n kim cương rất đẹp!
Mặt sau có khắc một chữ “Tuyết.
Tuyết. Chí