"Tô ngạo kiều! Tỉnh, tỉnh!"
Lâm Thiên vỗ vào mặt Tô Kỳ vài ba cái, tình hình rất có khả năng trả thù cá nhân mà lực đạo trên tay lớn hơn vài phần so với thông thường. Trách sao được cho cái số độc mồm độc miệng trêu chọc phiền phức khắp nơi. ╮(╯_╰)╭
"ĐM đứa nào tát ông đấy!!!"
Tô Kỳ ngồi bật lên đôi mắt hạnh tròn xoe nói ra lời đe dọa. Cái bản mặt này của cậu thành công chọc cười mỗi người trong đội ngũ Cố Quân.
"Ha ha nhìn cái mặt ngu ngốc của hắn kìa!"
"Ha ha không hổ danh là tên ngốc bị bắt cóc. "
"...???!!!"
"Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của cậu để tôi nói cho cậu ....(giản lược 3000 từ)..., mọi chuyện là như vậy đó."
"Ý của cậu là có người giả mạo tôi trêu chọc Cố Quân?"
"Ừ! Ở đây chỉ có cậu mới ngu ngốc đến mức có thể bị bắt. "
"Chết tiệt!"
Lâm Thiên cười nhạo hai tiếng sau đó mới khó hiểu quây sang hỏi Cố Quân.
"Sao cậu biết Tô Kỳ bị giấu ở đây?"
"Thật ra thì..."
... 6h trước ...
"Cố Quân thôi thì cậu cứ vức hắn ta cho tang thi ăn đi cứ vác theo hắn làm chậm trễ hành trình của chúng ta."
Tô Kỳ nhìn Lâm Thiên hôn mê có chút ghét bỏ nói.
Cố Quân thấp giọng nói "Phiền hay không phiền còn không phải do cậu quyết định."
"Hừ cậu cứ như vậy!" Tô Kỳ lườm Cố Quân một cái phủi mông bỏ đi.
Cố Quân nhìn Tô Kỳ bóng dáng đi xa cứ như hiểu rõ ý tứ của hắn nhưng không quan tâm. Anh là người cố chấp, những gì anh quyết định thì không bao giờ thay đổi. Cũng như tình yêu anh đành cho ai thì không bao giờ thay đổi, cho dù là người đó có chết!
Chưa đầy 5 phút Tô Kỳ lại mang về một con thỏ biến dị cấp 1 trở lại với gương mặt bình thường như chưa có việc gì mà cười cười với anh.
"Thế nào ngon không?" Cậu đưa cho anh một miếng thịt thỏ đã nướng.
Cố Quân nhìn động tác thuần thục nướng thịt của Tô Kỳ "A" một tiếng ăn phần thịt Tô Kỳ cho anh.
Thịt là rất hợp khẩu vị của anh. Nhưng đây không phải khẩu vị Tô Kỳ thích.
....
"Ý anh là mọi chuyện chỉ như vậy thôi?"
"Ừm chỉ như vậy thôi."