Vừa dứt lời.
Tất cả các tiểu thư và phu nhân nổi tiếng có mặt ở đây đều nhìn Diệp Thu.
Bọn họ cảm thấy chắc chắn rằng Diệp Thu sẽ không dám nhận lời thách đấu này.
Dẫu sao thì Hàn Tần cũng là một đầu bếp vô cùng nổi tiếng ở Giang Châu.
Đã nhận được chứng nhận đầu bếp ba sao của Michelin.
Còn Diệp Thu thì sao chứ?
Chẳng qua chỉ là một tên ở rể phế vật của gia đình nhà họ Lâm mà thôi, sống bằng cách ăn bám.
Giữa hai người bọn họ hoàn toàn không có gì để phải so sánh.
Nếu Diệp Thu dám nhận lời tranh tài nấu nướng cùng với Hàn Tần, thế nào anh ta cũng sẽ bị hành hạ đến ê chề mà thôi! Cho nên bọn họ cảm thấy tên phế vật Diệp Thu này nhất định sẽ lựa chọn quỳ xuống xin lỗi.
Dù sao nếu phải cạnh tranh về tài nấu nướng với Hán Tần sẽ chỉ càng làm mất thể diện thêm.
Ngay cả Lâm Thanh Nhã cũng vội vàng nhìn Diệp Thu lắc đầu ra hiệu không nên chấp nhận cuộc thách thức này.
Nếu không chỉ có thể tự chuốc lấy nhục nhã thôi.
Lâm Thanh Nhã biết rõ ràng về khả năng nấu nướng của Diệp Thu.
Diệp Thu nấu những món ăn tại nhà cũng tạm được, nhưng nếu muốn so cùng với một đầu bếp thực thụ thì khoảng cách vẫn còn quá lớn.
Tuy nhiên đối với lần này.
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, tựa như không có nhìn thấy lời ra hiệu của Lâm Thanh Nhã, nhìn về phía Hàn Tần, nhàn nhạt nói: "Nói đi, đấu thế nào đây!"
Thấy vậy.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Mà trong đôi mắt Hàn Tần lại lóe lên vẻ vui mừng.
Anh ta vốn nghĩ Diệp Thu sẽ không dám tham gia trận đấu này.
Nếu như thế, kế hoạch tiếp theo của anh ta sẽ không bao giờ có thể thực hiện suôn sẻ được.
Nhưng bây giờ, Diệp Thu lại đồng ý một cách đầy sảng khoái như vậy.
Điều này khiến anh ta vô cùng bất ngờ, ngay sau đó trong lòng trở nên rất vui mừng.
Diệp Thu ơi là Diệp Thu, đây là tự chính anh cho tôi cơ hội đấy nhé.
Vậy thì cũng đừng trách tôi sao không khách khí.
Cứ chờ xem anh mất mặt trước Lâm Thanh Nhã và nhiều người ở đây như thế nào đi!
Nghĩ tới đây.
Khóe miệng Hàn Tần nhếch lên, vẻ mặt đầy tự mãn nói: "Rất đơn giản, tôi và anh mỗi người nấu một món ăn cho mọi người cùng nếm thử. Ai được đánh giá làm ngon hơn thì người đó thắng, thế nào?"
"Không thành vấn đề, bắt đầu ngay đi!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Đợi đã, tôi còn chưa nói xong!"
Hàn Tần khoát tay một cái, cười lạnh nói: "Mới vừa rồi tôi chỉ nói anh thắng thì sẽ thế nào, còn chưa nói nếu thua anh phải trả giá sao mà nhỉ?"
"À? Thế anh muốn gì?"
Diệp Thu híp mắt lại, mặt đầy vẻ đùa cợt hỏi.
"Rất đơn giản. Nếu anh thua, anh phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi trước mặt tất cả người, cho đến khi tôi tha thứ thì mới được dừng, nếu không, anh cứ mãi tiếp tục như thế!"
Trong mắt Hàn Tần lóe lên một tia lạnh lẽo, chỉ tay xuống mặt đất trước mặt anh ta, cười lạnh nói.
“Vậy nếu tôi thắng thì sao? Chỉ giống như anh vừa nói là không truy cứu việc lúc nãy nữa thôi à, thế thì cũng được hời cho anh quá rồi?"
Diệp Thu nhàn nhạt nói.
"Nếu như anh thắng, ngoài việc tôi không theo truy cứu chuyện hôm nay nữa, tôi cũng sẽ quỳ xuống dập đầu với anh, và ở trước mặt mọi người thừa nhận tất cả những món ăn tôi nấu đều là rác rưởi, được chứ?"
Hàn Tần suy nghĩ một chút, nhếch mép nói.
Anh ta cảm thấy mình sẽ không bao giờ thua.
Cho nên mới dám đặt cược như vậy.
"Được, bắt đầu đi!"
Diệp Thu gật đầu một cái, nhàn nhạt nói.
"Diệp Thu, đừng nói tôi bắt nạt anh, muốn chọn nấu kiểu gì tôi để cho anh tự lựa chọn!"
Hàn Tần mặt đầy phách lối nói. . KHÔ