Sáng hôm sau, Sở Kiều mang giày đi diễn sớm. Trương Tử Cẩn vẫn còn ngủ. Hôm qua thực sự mệt mỏi nhưng cuối cùng cũng bắt nạt được cô, mà bản thân thì cũng bị quăng qua quăng lại biết bao nhiêu lần.
Hàn Mẫn Linh nhàn nhã bưng trà nóng uống một nửa dựa vào cửa tủ lạnh, cô vừa nhìn giày, nói:... "Sở Kiều, ngày hôm qua em vào phòng không phải là mèo đấy chứ?"
“Chị đang nói gì vậy?” Sở Kiều đeo kính râm “Mèo đâu”.
"Ồ, chắc chắn là một con mèo rừng." Hàn Mẫn Linh cười bí hiểm "Đêm qua chị khác nước đi ra, nghe phòng em có tiếng mèo rừng kêu. Không phải là em...."
“Em đề nghị chị im lặng đi” Sở Kiều móc qua cổ Hàn Mẫn Linh ép xuống “Em có thể nói cho chị biết ah, hôm nay chúng ta có cảnh quay ban đêm. Chị nói thêm một lời em sẽ bán đứng em ấy, có tin hay không! ”
Từ Vũ Nguyệt đứng bên cạnh khóe mắt hiếm thấy cười, nhưng là gần đây sinh động hơn rất nhiều, bình thường nói chuyện với nàng ấy trong phòng thu cũng nói chuyện nhiều hơn.
" Bà cô của tôi ơi tôi sai rồi" Hàn Mẫn Linh đau khổ nói: "Hai người cứ diễn đi. Tối chị và Tử Cẩn sẽ đến đón".
“Được.” Sở Kiều xua tay mở cửa. “Chúng ta phải đi rồi.”
Khi Trương Tử Cẩn tỉnh dậy, Sở Kiều đã gửi cho cô một tin nhắn.
Sở Kiều: