Cầu Đát, lúc nãy có nhìn thấy gì không?
Tên khốn này cứ như vậy mà đi vào, thật là to gan...
Hừ!
Trên bụng nhỏ của Tả Tiểu Đa có thêm một dấu chân nhỏ sáng loáng, lại bò lên trên lầu lần nữa với vẻ mặt ai oán thì nhìn thấy ánh mắt giống như đang cười mà không phải cười của Ngô Vũ Đình: “Cấu Đát, ngươi đã làm gì rồi hả?”
“Ta nào có biết nàng đang tắm?”
Tả Tiểu Đa giận nhưng không thể bộc phát ra ngoài: “Thật sự là không nói đạo lý! Ta rõ ràng chưa kịp nhìn thấy cái gì... Đã bị đá ra ngoài.”
“Ngươi còn muốn nhìn thấy cái gì!?” Tả Tiểu Niệm đã thay quần áo nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, chân mày khóe mắt vẫn đỏ bừng mất kiểm soát.
"Hừ."
Không trêu chọc nổi ta còn trốn không thoát sao?
Tả Tiểu Đa xóa bỏ đau thương căm giận bằng việc thèm ăn, bắt đầu điên cuồng ăn, điên cuồng ăn, điên cuồng ăn, bữa cơm này kết thúc, lại còn ăn nhiều hơn 12 cái bánh bao so với bình thường.
Nhìn thấy Ngô Vũ Đình đang trợn tròn mắt!
Những ngày tháng này, thật sự không có cách nào vượt qua.
Sức ăn của Cẩu Cẩu, lại tăng rồi...
Sau khi ăn xong cơm trưa, Ngô Vũ Đình biết chị em hai người muốn đi chế tạo vũ khí nên thuận tiện cho Tả Tiểu Niệm chiếc nhẫn để dành.
"Đi thôi” Tả Tiểu Niệm gọi.