Quả là một đêm ngàn vàng đủ để tôi tạc ghi lên bia đá, dùng những thơ từ bay bổng nhất để ký khắc rồi phết lên đó một lớp sơn son thếp vàng. Lục Thành Tắc mang đến cho người ta một cảm giác không chỉ đơn thuần là một tình yêu lung linh “hư hư thực thực” mà tôi có thể hình dung được. Anh lịch lãm nhưng cũng không thiếu phần càn rỡ, khiến tôi vừa cảm thấy được trân quý nhưng lại tựa như bị cưỡng đoạt. Một sự lâng lâng mà ngay cả sau khi kết thúc, cả người tôi vẫn không thể áp chế được chút run rẩy kéo dài.
Sự thoả mãn đúng nghĩa chính là ít dư âm còn tồn đọng, người ta cần lắng mình để làm sống lại những khoảnh khắc cao trào đã qua. Hai chân tôi vẫn quấn chặt lấy eo anh không buông, mãi đắm chìm trong cái tư thế mị người này.
Cơ thể của hai chúng tôi đều nóng bừng và ướt đẫm mồ hôi. Cuối cùng, Lục Thành Tắc đành cõng tôi lên đi tắm. Ừ đúng vậy, là “cõng” thật đó, bởi vì tôi đã yêu cầu mà. Tôi ấn vai anh xuống để leo lên trên lưng, chỉ với một mục đích duy nhất là được nhỏ nhẹ thầm thì bên tai anh ấy: “Anh làm người ta thương chết mất thôi”.
Cả người Lục Thành Tắc bỗng khựng lại, bờ vai dày rộng run lên nhè nhẹ: chính xác là anh đang lén cười một cách quang-minh-chính-đại.
Đương lúc tắm, tôi chợt tò mò hỏi: “Mỗi ngày anh đều ngồi dính vào máy tính, vậy cơ bắp của anh từ đâu mà ‘mọc’ ra vậy?”
Anh đáp: “Anh thích đi bơi”.
Tôi kinh ngạc: “Ơ, anh đi bơi thật đấy à?”
Lục Thành Tắc nói: “Ừ, là thật. Lúc rỗi anh vẫn thường đi. Chỉ sau khi quen em mới bắt đầu ‘sa ngã’ thôi.”:p
Tôi tỉnh táo nhíu mày, hồi tưởng lại đoạn hội thoại giữa hai chúng tôi trước đây: “Đừng nói với em anh còn làm bánh, đạp xe, chơi bóng rổ nữa nhé”.
Lục Thành Tắc đáp: “Ừ, có luôn.”
Thì ra, chỉ mỗi “chơi game” mới là lời dỗ ngọt tôi. Tôi tức tối dùng vòi hoa sen xối vào người anh: “Cái đồ lừa đảo này!!!”
Anh nhanh nhảu trốn vào trong góc tường, rồi dùng tay vuốt phần tóc ướt che trước trán ra sau. Những giọt nước như châu ngọc đọng trên đôi hàng mi của anh, dưới làn hơi nước mờ ảo phủ ngập căn phòng kín, trông anh như một ảo ảnh đẹp đẽ động lòng người.
Tôi bất giác bấu chặt cánh tay anh.
Anh bị đau, mờ mịt nhìn tôi khó hiểu.
Tôi hỏi: “Có đau không?”
Lục Thành Tắc gật đầu.
Tôi: “Đau là được rồi”.
Lục Thành Tắc vẫn ngơ ngác: “???”
Tôi đáp: “Em phải xác định thử xem anh có đúng là người sống không, hay là người máy.”
Lục Thành Tắc dở khóc dở cười: “Người máy đâu thể vô nước được.”
Tôi nói: “Biết đâu da anh được làm từ vật liệu chống thấm nước thì sao”.
Anh ôm cứng lấy tôi trong lồng ngực, giọng điệu có chút xấu xa hoà lẫn với hơi nóng hầm hầm trong phòng tắm: “Ừ, cũng có thể lắm chứ. Bằng không khi nãy cùng em ở trên giường đã chập điện hỏng mất rồi phải không?”
Tôi trừng mắt nhìn anh rồi quay đầu đi – ngó vách tường, không thèm chấp nhặt anh nữa.
Thấy vậy, anh liền xoay đầu tôi lại, cúi người hôn tôi. Nụ hôn vừa rời, anh dừng lại nhìn ngắm người trước mặt. Ánh mắt anh gần kề, nồng đậm nhu tình và ướt át, làm tôi tưởng như anh vốn đã yêu tôi từ rất lâu rồi. Anh thật sự rất yêu tôi.
Trở về giường, tôi bắt đầu rã rời và buồn ngủ, bèn cuộn người trong vòng tay anh, mơ màng khép mi. Trong lúc ý thức dần mất, tôi vẫn cảm nhận được người bên cạnh đang hôn lên trán mình, rồi lại hôn thêm một cái lên chóp mũi. Sao anh lại thích hôn tôi đến vậy, người tôi có phải làm từ kẹo đường đâu?
Tôi chớp chớp mắt, uể oải gọi một tiếng: “Gấu trúc nhỏ à.”
Lục Thành Tắc: “Ừm, anh đây.”
Tôi cười khẽ nhưng không đáp lời.
Lục Thành Tắc trông tò mò ngốc ngốc, hỏi: “Sao gọi người ta rồi không nói gì hết vậy?”
Tôi hỏi bừa một câu: “Tụi mình thế này là đang quen nhau ư?” (đang là người yêu í)
Lục Thành Tắc trả lời ngay không chút nghĩ suy: “Tất nhiên rồi.”
Cái phản ứng như thể “đây là chuyện đương nhiên” của Lục Thành Tắc làm đầu tôi nổ “ầm” một cái. Những ý nghĩ ngọt ngào ban nãy bỗng chốc tan tành khói mây. Tôi mở to mắt ra: “Thật vậy sao? Tụi mình đã quen nhau rồi à?”
Lục Thành Tắc: “Ừ, đúng rồi.”
Tôi cảm thấy mí mắt mình giật nhẹ: “Từ khi nào cơ?”
Hiển nhiên, anh vô cùng sửng sốt: “Từ bây giờ, từ lúc nãy, và còn… từ hai ngày trước nữa…” Lục Thành Tắc không thể tìm ra được một mốc thời gian chính xác, cuối cùng anh nhìn tôi trìu mến rồi mỉm cười: “Sao em lại ngạc nhiên như vậy?”
Tôi ngồi thẳng dậy: “Bởi vì em hoàn toàn không biết điều này.”
Lục Thành Tắc cũng ngồi dậy, điều chỉnh lại tư thế, nghiêm túc đối mặt với tôi với một bộ dáng “đang đàm phán”: “Vậy bây giờ tụi mình xác định mối quan hệ được không?”
“Khoan đã, chờ một chút”, tôi ngăn lại: “Anh có chắc không? Có cần phải suy nghĩ thêm không?”
Đôi mày của Lục Thành Tắc nhíu nhẹ: “Vậy, anh phải suy nghĩ gì đây?”
Tôi nói: “Tụi mình mới biết nhau được… mười ngày chưa?” Tôi không đếm kỹ, ắt hẳn là không tới con số đó rồi.
Lục Thành Tắc nói: “Tụi mình biết nhau vừa tròn một tuần, hôm nay là ngày thứ bảy.”
Khi nói ra câu này, biểu cảm gương mặt anh như thể không cách nào hiểu được mạch suy nghĩ của tôi, tựa như một chiếc mặt nạ màu xám trong suốt được chắp vá từ những mảnh ghép phức tạp, khiến quầng hào quang rực rỡ bao quanh anh bỗng chốc trở nên ảm đạm.
Tôi cũng không biết bản thân đang lắng lo điều gì. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Lục Thành Tắc không hiểu đủ về con người tôi mà tôi cũng không đủ hiểu con người anh ấy. Tôi càng không muốn vội vã ràng buộc mình trong một mối quan hệ định sẵn. Tuy nói ra sẽ làm người khác cực kỳ mất hứng, nhưng những mâu thuẫn sâu bên trong nội tâm này thực sự tồn tại. Vì vậy, tôi nhất định phải lắng nghe cảm nhận của chính mình, chứ không phải hồ đồ, tự “lừa mình dối người” mà tiếp tục thúc đẩy mối quan hệ đó. Tuy nhiên, quá trình phán đoán của tôi đã xảy ra một sai sót chết người: tôi không bao giờ ngờ được, trong mắt Lục Thành Tắc, tình cảm giữa chúng tôi đã sớm hình thành một bước tiến nhảy vọt.
Trầm mặc một vài giây, tôi nhỏ nhẹ đưa ra một lời đề nghị để cứu vãn tình hình: “Tụi mình tìm hiểu nhau thêm một thời gian nữa được không? Vừa hay hai bên đều có thể tĩnh tâm lại mà suy nghĩ thấu đáo.”
Đôi mắt đen láy của Lục Thành Tắc xoáy sâu vào tôi: “Vậy em còn muốn cân nhắc điều gì?”
Tôi bất động một chốc, sau đó liền nói thẳng: “Em nghĩ, em cần suy nghĩ thêm.”
Lục Thành Tắc nói: “Nhưng anh không cần.”
Buông ra bốn từ không chút xúc cảm, anh bắt đầu làm một số hành động khiến tôi trở tay không kịp nhưng vẫn có thể hiểu được nguyên nhân đằng sau. Như là: anh lặng lẽ nhặt chiếc áo hoodie ở cuối giường để mặc vào, sau đó xuống giường mặc nốt chiếc quần dài.
Tôi nhìn anh mặc quần áo chỉnh tề, trái tim ban nãy vừa được lấp đầy giờ lại nứt ra trống hoác. Có một tia hụt hẫng, có một chút đớn đau.
Sau cùng, anh bình đạm nói: “Anh về đây, em nghỉ ngơi đi nhé”.
Tôi đắn đo không biết có nên thuyết phục anh ở lại, vì bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, nhưng tôi đoán là sẽ không thành công.
Tôi xuống giường cho có lệ, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Anh dường như không ngờ rằng tôi lại có thể chạy ra ngoài khi còn chưa kịp mặc quần áo, bèn hốt hoảng nhìn khắp xung quanh, thấy trong nhà không có cái cửa sổ nào, mới thở phào nói: “Em quay về phòng đi.”
Tôi bảo: “Muộn lắm rồi, tối nay anh ở lại đây đi.”
Anh kiên định nhìn tôi, đáp: “Vẫn chưa muộn lắm đâu.”
Tôi biết trong lời nói của anh còn có một hàm ý khác, nhưng hiện tại tôi không cách nào đưa ra một đáp án chính xác cho anh.
Sau vài giây im lặng, giọng anh trở nên ôn hòa nhưng cũng có phần xa cách: “Em vào trong đi, đừng để bị nhiễm lạnh. Anh đi đây”.
(Ở bên trên, ý anh Lục là: Bây giờ em đồng ý làm người yêu anh vẫn chưa muộn lắm đâu