Chưa đầy một tiếng sau, một nhà ba người bọn họ đã thu dọn xong đồ đạc của mình.
Tôi cảm thấy thật buồn cười.
Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn đồ đạc và vội vã muốn rời đi rồi, thế mà còn phải diễn vở kịch mình là nạn nhân ngay trước mặt tôi.
Đây là trò hề đi kèm à?
Khi Dụ Lịch chuẩn bị ra khỏi cửa, tôi ngồi sofa lười biếng nói, “À đúng rồi, tôi quên nói."
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, tôi kiêu ngạo lên tiếng:
"Ông không phải là ba của tôi, tôi đây mới chính là ba của tôi!"
11.
Cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Hề Hề thở dài: "Vừa nãy em cũng thật khổ!"
Tôi nhẹ nhàng nói: "Sao, cuối cùng cũng dám lên tiếng rồi à?"
Khi nãy, trong lúc bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, Hề Hề lại chẳng nói được câu nào.
Chị ấy có chút xấu hổ: "Là tại chị ngốc nghếch, không biết nói gì, cũng không biết làm gì để giúp em, nên không dám mở miệng."
"Đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý trách chị đâu."
Tôi nhún vai.
“Đúng rồi, Hề Hề, tôi muốn hỏi chị cái này. Chị đã đọc qua tiểu thuyết rồi, vậy chị có biết Vưu Thanh Thanh làm thế nào mà biết được thân thế của Hứa Lũng không?”
Hề Hề ngẩn người một chút.
Chị ấy đã hiểu ra ý của tôi, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp.
“Trong tiểu thuyết, lúc Vưu Thanh Thanh và Hứa Lũng ở bên nhau, Hứa Lũng đã nhận lại ba mẹ ruột rồi. Khi đó cô ta không biết thân thế của Hứa Lũng, sau hai năm yêu đương mới biết.”
Tôi ngạc nhiên: "Chẳng lẽ không có tình tiết gì khác à?"
"Không có."
Nếu vậy thì thật kỳ lạ.
Tài sản mà ông nội để lại đều đứng tên tôi, Dụ Lịch chắc chắn sẽ không nỡ rời đi dễ dàng như vậy.
Mặc dù bản thân ông ta cũng có tiền, nhưng ai lại không muốn có thêm chứ?
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa