Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Hứa Lũng và Vưu Thanh Thanh bắt đầu yêu đương. Chính vì tôi lúc nào cũng kiếm chuyện với cô ta, nên Hứa Lũng đã giam giữ và gi.ết ch tôi một cách tàn nhẫn.
Hề Hề nói hôm nay chị ấy ngăn tôi lại, là vì sau khi tôi đánh nữ chính đến thương tích đầy mình, cô ta vẫn gắng gượng đi cho mèo hoang ăn, sau đó bị Hứa Lũng nhìn thấy.
Đó cũng chính là lúc mà cậu ta bắt đầu rung động.
Cuối cùng, hai người bọn họ sống hạnh phúc bên nhau.
Còn tôi thì không.
Sau khi nghe xong, trong lòng tôi chẳng có chút cảm xúc nào, thậm chí còn muốn cười.
"Tiểu thuyết có nhắc đến lý do tại sao tôi lại đối xử với nữ chính như vậy không?"
"Không có...những đoạn về em chỉ được đề cập đến một cách qua loa, phần lớn đều là miêu tả sự ác độc."
Thế à?
Tôi không kiềm chế được nữa, cười không ngừng. Cuối cùng, nước mắt từ khóe mắt trào ra.
Thật là thú vị.
Hề Hề ngơ ngác hỏi: "Em không sao chứ?"
Tôi cười đủ rồi mới ngẩng đầu lên, "Tôi đương nhiên là không sao rồi."
Sao tôi có thể có chuyện gì chứ?
"Vậy tiếp theo, em định làm gì?"
Tôi nói một cách nhẹ nhàng: "Chị yên tâm, giờ tôi đã biết trước tương lai của mình rồi, tôi sẽ tìm cách thay đổi nó."
Nếu như có thể sống tốt thì ai lại muốn ch chứ?
Hề Hề thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy mới đúng! Mấy ngày nay chị đã quan sát em rồi, cảm thấy em không xấu xa lắm, vậy nên mới muốn cứu em. Sau này đừng bắt nạt nữ chính nữa nhé.”
Tôi mỉm cười, không trả lời.
Không bắt nạt cô ta? Tôi sợ mình làm không được đâu.
Dù cho tôi có là nữ phụ độc ác đi nữa, dù cho bản thân sẽ ch thảm thì đã sao?
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa