Pháo hoa rực rỡ b.ắ.n trên trời, những tia sáng đủ màu sắc hòa quyện cùng với ánh đèn neon, phản chiếu lại trong mắt tôi một cuộc sống muôn màu.
Mọi người và tôi đều vội vàng thả tay, để bóng bay bay lên trời.
Giờ khắc này, pháo hoa, bóng bay hòa cùng tuyết, đây có lẽ là đêm giao thừa tuyệt vời nhất mà tôi có được từ sau khi lên mười.
Hứa Lũng nói bên tai tôi, “Chúc mừng năm mới.”
Tôi nhắm mắt lại, vẻ mặt thành kính cầu nguyện với thần linh: “Mong rằng năm mới đến, mọi chuyện đều suôn sẻ.”
21.
Tôi ngây người giữa quảng trường, đôi mắt tràn đầy sự hoài nghi và thất vọng.
"Tôi...tôi...cái này..."
Hứa Lũng nhíu mày, vội vã rời đi, chỉ kịp ném lại cho tôi một câu: "Để tôi đi mua cho cậu một quả khác."
Hề Hề cũng vội vàng an ủi tôi: “Du Du, đừng nghĩ nhiều, bong bóng nổ không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu.”
Đúng vậy, bóng bay của tôi bị nổ rồi.
Vừa rồi, khi mọi người đều đang vui vẻ tận hưởng những giây phút đầu tiên của năm mới, chẳng ai chú ý rằng bóng bay của tôi đã bị nổ.
Tôi nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, cắn môi nói. “Nhưng mà bóng bay của người khác đâu có bị nổ…”
Chỉ có mỗi cái của tôi thôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy trong lòng rất bất an.
Tôi chỉ cầu nguyện với thần linh rằng mọi việc sẽ thuận lợi, vậy mà lại bị từ chối sao?
Lẽ nào tôi vẫn chưa thoát khỏi được cốt truyện của tiểu thuyết à?
Hề Hề an ủi nói, “Là do bóng bay này chất lượng kém thôi, em đừng nghĩ nhiều quá. Đợi Hứa Lũng mua cho em một cái mới thì sẽ ổn thôi, vui lên đi mà.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa