“Khụ…”
Người vệ sĩ theo sát Hee-joo khẽ ho. Suốt những ngày qua, anh ta vẫn luôn âm thầm đi bên cô, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh ta lên tiếng.
Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ thoáng trầm ngâm, như đang nhớ lại điều gì đó.
“Tôi nhớ anh ta có một thói quen.”
“Thói quen gì ạ?” Hee-joo tò mò nhìn anh.
“Người trông lạnh lùng, cứng nhắc như anh ta vậy mà cứ mỗi khi hoàng hôn buông xuống lại xách máy ảnh lên, chụp liên tục.”
Thấy cô cau mày khó hiểu, vệ sĩ vội giải thích.
“Chuyện này lâu lắm rồi, hồi đó anh ta vẫn còn là một phóng viên trẻ.”
“…”
“Thật kỳ lạ, thói quen đó chẳng hợp với tính cách của anh ta chút nào…”
Lời kể của người vệ sĩ khiến lòng Hee-joo thoáng chùng xuống. Cô chợt nhận ra vẫn còn quá nhiều điều về anh mà cô chưa biết.
“Anh ta nói rằng, ngày xưa anh ta quen một cô bé tên ‘Hong’. Nên mỗi khi nhìn thấy hoàng hôn, anh ta lại nhớ đến cô bé ấy, không cưỡng lại được mà giơ máy lên chụp.”
Người đàn ông khẽ cười.
“Buồn cười thật, một người như anh ta cũng có lúc lãng mạn đến mức mất kiểm soát như vậy.”
“A…” Hee-joo khẽ thốt lên, cổ họng nghẹn lại.
“À, còn một chuyện nữa. Hồi đó, mỗi lần nhìn thấy trẻ con trên phố, anh ta lại dập điếu thuốc ngay lập tức. Anh ta vốn dĩ đã rất dịu dàng với trẻ con rồi.”
Những hình ảnh từ quá khứ bất giác ùa về như tia chớp, sáng rõ và chân thực.
Cô khẽ run lên vì xúc động, cố hít sâu để giữ bình tĩnh. Đôi mắt vẫn không rời khỏi hình bóng Baek Sa-eon.
Đúng lúc đó, cô bé trong vòng tay anh tươi cười rạng rỡ, vẫy tay về phía Hee-joo.
Khóe mắt cô bất giác cay xè, rồi nước mắt trào ra.
Phải rồi… ngày bé mình cũng như vậy…
Cô từng được anh bế lên, từng ngước nhìn bầu trời hoàng hôn rực cháy trong vòng tay anh, từng lặng lẽ ước một điều vào ngày sinh nhật của mình.
Baek Sa-eon, vẫn bế đứa trẻ, từ tốn bước lại gần.
Ánh mắt anh bình thản nhưng đầy sức hút, nhìn thẳng vào cô.
“Sao còn đứng ngây ra đó?” Giọng anh trầm ấm vang lên.
Hee-joo giật mình tỉnh lại, vội bước lên một bước. Môi cô mấp máy, nhưng chẳng biết phải nói gì.
Cô bé trong vòng tay anh bất ngờ kéo ống tay áo anh, lí nhí hỏi:
“Chú là… hoàng tử của chị ấy sao?”
Baek Sa-eon khẽ cười. Những đường nét sắc sảo trên gương mặt anh bỗng trở nên dịu dàng hơn khi cúi xuống nhìn cô bé.
“Hoàng tử à?”
Cô bé ngượng ngùng gật đầu, đôi mắt tròn xoe đảo qua lại giữa anh và Hee-joo.
Mặt Hee-joo lập tức đỏ bừng.
Baek Sa-eon bật cười, nhẹ nhàng đặt cô bé xuống.
“Chú không phải hoàng tử đâu.”
Anh nói, phủi nhẹ hạt bụi trên vai cô bé.
“Nhưng chú nghĩ sau này con sẽ gặp được hoàng tử của mình.”
Má cô bé ửng hồng, khúc khích cười, rồi chạy biến đi chỗ khác.
Hee-joo tiến thêm một bước, giọng hơi run:
“Anh có sao không? Mọi chuyện ổn cả chứ? Anh có bị thương không?”
Baek Sa-eon nghiêng đầu, quan sát cô một lúc trước khi chậm rãi đáp:
“Anh ổn. Mọi chuyện đã xong rồi.”
“Thật chứ?”
Anh gật đầu, nhưng ánh mắt thoáng tối lại khi liếc nhìn người vệ sĩ bên cạnh cô.
“Anh ta bảo vệ em tốt chứ? Không có chuyện gì xảy ra với em chứ?”
Hee-joo vội lắc đầu.
“Không, anh ấy làm rất tốt.”
“Vậy thì đi thôi, mau chào tạm biệt đi.”
“Ừm.”
Nhưng ngay khi cô định quay đi, anh bất ngờ đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má cô.
Cô đứng yên, nhìn anh.
“Cô bé khi nãy làm anh nhớ đến Hong Hee-joo hồi nhỏ.”
“???”
“Hồi đó, anh từng nghĩ em không phải con người.”
“Ý gì chứ?”
“Anh tưởng em là một con búp bê biết đi cơ.”
Anh khẽ bật cười, rồi buông tay khỏi má cô.
“Đi thôi nào.”
***
Trên xe jeep, cô ngoái đầu lại, nhìn giám đốc và lũ trẻ một lần cuối.
Cổ họng nghẹn lại.
Cô biết mình đã đưa ra quyết định đúng đắn.
Baek Sa-eon một tay đặt lên vô lăng, tay còn lại nắm lấy tay Hee-joo.
“Giờ thì mọi chuyện đã qua rồi. Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ có một danh phận mới.”
“…!”
“Với cái tên mà em sẽ đặt cho anh.”
Hee-joo sững người, choáng ngợp.
Chỉ một cái tên thôi, vậy mà cô lại có cảm giác như đang tháo gỡ và tái tạo anh một lần nữa.
Dường như nhận ra tâm trạng cô, anh khẽ trầm giọng:
“Nếu khó quá thì cứ gọi anh là Yuk Chil O cũng được. Ở Hàn Quốc vẫn có họ Yuk mà. Cứ thử sống với cái tên Chil O một thời gian—”
“Em quyết định rồi.”
Hee-joo quay sang, nhìn thẳng vào anh.
“Tên của anh… Em đã chọn xong rồi.”
Cô khẽ ưỡn ngực, môi cong lên, đôi gò má tròn trịa khiến cô trông càng đáng yêu hơn.
Không còn là “Baek Sa-eon” nữa, mà là một cái tên mới, tràn đầy sức sống và ý nghĩa.
Cô muốn tặng anh một điều gì đó thật rực rỡ, tươi sáng và cháy bỏng.
Giống như bầu trời hoàng hôn họ từng ngắm bên nhau.
Phải rồi, chính là như vậy.
Một cái tên rực rỡ như ánh hoàng hôn, cháy bỏng như ngọn lửa.
Cô muốn trao cho anh một phần của chính mình.
“Baek Seon-yeon.”
Chúng ta sẽ cùng hít thở, cùng bắt đầu một cuộc sống mới.
***
Tiêu đề: Trên đời này thật sự có thế thân sao?
Tác giả: Ẩn danh
Vừa rồi, tôi thấy một người trên phố trông giống hệt Baek Sa-eon – cựu phát ngôn viên!
Ngay trên đại lộ ấy! Ban đầu tôi không nhận ra vì anh ta đeo khẩu trang.
Nhưng rồi anh ta đột nhiên kéo khẩu trang xuống… và hôn lên mu bàn tay một cô gái.
Anh ta cao ráo, điển trai, vì vậy tôi mới để ý kỹ.
Gương mặt ấy—giống hệt Baek Sa-eon!
Nhưng chẳng phải anh ta đã qua đời trong một vụ tai nạn rồi sao…?
Số lượng bình luận (re): 340
re: Bạn nói là phát ngôn viên Nhà Xanh à?
↳ re: Đúng, đúng, đúng!
re: Có thể chỉ là người giống người thôi. Nếu đường viền cằm tương tự thì trông sẽ rất giống.
↳ re: 22
↳ re: 333
re: Chắc bạn nhìn nhầm rồi, haha.
↳ re: Thật sao T_T? Nhưng họ giống nhau đến mức khó tin luôn ấy. Mình vốn rất thích khuôn mặt của Baek Sa-eon, đến mức nhắm mắt cũng có thể vẽ được (mình học mỹ thuật). Mình nghĩ mình không nhìn nhầm đâu T_T
T_T Có lẽ mình bị hoa mắt thật…
re: Bạn thấy anh ấy vào đêm ngày 13/9 à? Thực ra, mình cũng từng thấy một người trông rất giống Baek Sa-eon ở sân bay. Không biết có phải cùng một người không?
↳ re: Không, mình thấy anh ấy vào ngày 21/9! Vậy thực sự là cùng một người sao? Bên cạnh anh ấy có một cô gái không?
↳ re: Có!!
↳ re: Họ có phải là cặp đôi trông rất thân mật không?