Tạ Chấp: "..."
Thật sự, Tạ Chấp không nói quá, từ sau khi Nghiêm Tứ tới nơi này, ngày hôm nay, cậu vẫn luôn lâng lâng trong trạng thái "tui muốn xĩu á" và "k1ích thích quá tui không hold được nữa đâu".
Cậu thật sự sắp thành tiên. (Ý ẻm là sắp thăng thiên luôn á)
Tạ Chấp rũ mắt, nhỏ giọng: "Không có."
Nghiêm Tứ hài lòng cười cười, lại không buông Tạ Chấp ra, kéo Tạ Chấp đi thẳng tới bục giảng phía trước, Nghiêm Tứ xé băng dính của hòm quần áo, lấy một tờ danh sách tên dán trên nắp một trong hai cái hòm, đưa cho Tạ Chấp.
"Lớp trưởng gọi tên, tôi phát quần áo." Nghiêm Tứ nói, "Xếp hàng có thứ tự, không được chen lấn xô đẩy."
***
Nghiêm Tứ nói xếp hàng có thứ tự, thì mọi người nhất định xếp hàng có thứ tự.
Nghiêm Tứ để quần áo trên bục giảng, eo cũng không cần gập, tay lười biếng đặt lên vai Tạ Chấp.
Tạ Chấp cứ như vậy phát hết thảy đồ cho ngày mai, trong lồng ng.ực ngập mùi rừng rậm của Nghiêm Tứ, khoảnh khắc rời mắt đi, cậu cảm giác mình cũng sắp bị ướp hương thành một mảnh gỗ trong rừng rồi.
Thứ mùi hương này mãi cho đến buổi chiều cũng không có tản đi, cho tới lúc tiết tự học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, cậu vẫn còn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên đồng phục học sinh của mình.
Chuông tiết học cuối vang lên, Nghiêm Tứ vứt quyển Ngữ Văn tự chọn hắn lật được ba lần đi, kết thúc một ngày của hành trình rèn luyện.
Lý Y Y gần như là vọt tới bên cạnh Nghiêm Tứ cùng lúc với tiếng chuông tan học, không để ý Trương Đạt Khai đang trừng mắt, dịu dàng mà quyến rũ nói: "Ây dà, Nghiêm Tứ, cùng đi ăn cơm chứ?"
Hành vi của cô thật ra chẳng hề đột ngột, bởi vì rất nhanh, những người khác cũng vây quanh.
Nghiêm Tứ chỉ dùng một ngày liền thành nhân vật linh hồn của cả lớp.
Nghiêm Tứ lười biếng cười nhìn một vòng những người mời hắn ăn cơm, suy nghĩ một chút, quay đầu lại, quen thói chọc chọc lớp trưởng.
Tạ Chấp đang làm bộ làm bài tập toán, thời điểm bị Nghiêm Tứ chọc chọc đột nhiên không kịp chuẩn bị, bút máy chấm lên mặt vở, lưu lại một nét mực dài.
"Ôii-" Tạ Chấp nhỏ giọng nói.
Âm thanh này cậu và Nghiêm Tứ nghe được, Tạ Chấp xấu hổ vô cùng, Nghiêm Tứ lại rất hứng thú.
Nghiêm Tứ hơi hơi quay trở về chỗ, nhỏ giọng gọi hắn: "Lớp trưởng..."
"Chuyện gì?" Tạ Chấp dùng hết sức để giữ bình tĩnh.
"Tôi không có thẻ cơm để mua cơm." Nghiêm Tứ giả bộ đáng thương, "Tôi có phải là chỉ có thể đói bụng? Tôi thật đáng thương nha."
Cậu nói bậy!! Coi như cậu không có thẻ cơm, mỗi người xung quanh cậu đều đủ khả năng mua cho cậu tất cả mọi thứ cậu muốn ăn.
Chẳng qua... thẻ cơm của Nghiêm Tứ, thật đúng là mình có trách nhiệm.
Buổi sáng hậu cần nói thẻ còn chưa làm xong, Tạ Chấp vốn là chuẩn bị buổi chiều đi hỏi một chút, nhưng là một buổi chiều Nghiêm Tứ đều ngồi chặn bên ngoài cậu, Tạ Chấp bị nước hoa mùi rừng rậm phả đến háo sắc, làm lu mờ ý nghĩ, quả nhiên là quên mất chuyện này.
Tạ Chấp nói: "Vậy tôi đi đến chỗ hậu cần xem giúp cậu một chút."
Nghiêm Tứ không đồng ý: "Vậy cậu xem xong trở về thì lâu lắm, nhà ăn còn cơm không?"
Quả thật có khả năng là không còn.
Tạ Chấp mất đi sức phán đoán đáng lí phải có: "Thế... Vậy làm sao bây giờ?"
Nghiêm Tứ chính là đang chờ câu này, hắn ủy ủy khuất khuất mà nhìn lớp trưởng, hỏi: "Cậu không thể mời tôi ăn sao?"
Tạ Chấp: "..."
A a a a tiểu sinh có tài cán gì mà mời được idol ăn cơm!!!
Anh nói! Anh là muốn xào (*) Đại Tây Dương hay là xào (*) ngư trường Chu San (**), em hiện tại liền đặt vé máy bay cho anh đi đến đó!!!
(*) 炒: lần này tra baidu cũng không có nên bất lực luôn. Nguyên văn chính là từ 炒 này, nghĩa là xào, và có vẻ không có nghĩa gì khác cả. Phỏng đoán là tác giả dùng với nghĩa "đến"