Buổi chiều, Thẩm Quý Hoà trở lại phòng huấn luyện tiếp tục trị liệu, Hạ Vân Chi ở lại một lúc liền rời đi.
Có khi Thẩm Quý Hoà cảm thấy Hạ Vân Chi giống như một con chim xanh với bộ lông đuôi đẹp đến và đi nơi bệ cửa sổ có bông hoa chưa kịp nở, như một giấc mộng ảo.
Sau khi kết thúc huấn luyện, Thẩm Quý Hoà uống nước uống chức năng đặc biệt do Diệp Lan điều phối, cô ngồi trên ghế thở hổn hển.
Diệp Lan nói với cô: "A Hoà, tiến độ rất tốt, giai đoạn tiếp theo em có thể bắt đầu thử đứng lên, còn có bài tập huấn luyện dưới nước. Phải rồi, em không sợ nước đúng không?"
Thẩm Quý Hoà lắc đầu.
"Thành thật mà nói, lúc trước chị có chút lo lắng khi nghe em luôn ngồi xe lăn trong ba năm. Xem xét trong khoảng thời gian này, ba năm ấy ắt cũng không uổng phí. Chị nhìn ra được, coi như em không tiếp thu trị liệu chuyên môn, em cũng rất chú ý đến cơ thể của mình, cũng như kiểm soát chế độ ăn uống.
"Thẩm Quý Hoà, nếu em đã để ý như vậy, đáng lẽ ra em nên thử đứng lên từ lâu."
Diệp Lan cảm thấy đáng tiếc vì tài năng của cô, Thẩm Quý Hoà hiểu.
Cô uống thức uống năng lượng trong tay, nở nụ cười ôn hoà với Diệp Lan: "Bác sĩ Diệp, hiện tại cũng không muộn. Tôi cảm thấy bây giờ cũng rất tốt."
"Giai đoạn sau tôi sẽ nỗ lực hơn."
Diệp Lan nhìn cô như vậy, cảm thấy cô rất đáng yêu, dịu dàng xoa xoa đầu cô, lấy bình nước trong tay cô, một lần nữa rót đầy bình, sau đó tan ca cắm tay vào túi rời đi.
Trước khi rời đi, không quên nói câu nói như thường lệ: "Có việc thì gọi cho chị."
Sau khi các thành viên trong team cùng rời đi chung với Diệp Lan, cô ngồi trên ghế, từ từ thu liễm nụ cười của mình.
Trước khi xảy ra chuyện, Thẩm Quý Hoà không phải người thích cười, so với việc giao tiếp với người, cô càng thích chìm đắm trong thế giới riêng của mình, một thế giới thách thức giới hạn thể thao cực hạn. Sau khi xảy ra chuyện, Thẩm Quý Hoà đã thói quen sử dụng nụ cười của mình.
Chỉ cần nở nụ cười người khác sẽ không cảm thấy cô quá mức thảm hại, chỉ cần cười, người nhà cũng sẽ không còn lo lắng vì không thể giúp được gì cho cô.
Cười là một lựa chọn tốt khi phải đối mặt với cuộc sống.
Chỉ là đôi khi, Thẩm Quý Hoà nghĩ, bởi vì cười quá nhiều, cô đã chẳng phân biệt được đâu mới là nụ cười hạnh phúc thật sự.
Đủ loại cảm xúc hỗn tạp đằng sau nụ cười.
Nói thẳng, thật sự rất mệt.
Thẩm Quý Hoà mặt không biểu tình đẩy xe lăn đến phòng để đồ thay quần áo. Làm xong hết mọi thứ, cô cầm lấy bình nước, nhặt điện thoại ở nơi xa rồi đi ra khỏi phòng huấn luyện.
Bây giờ là 17h chiều, chưa đến thời điểm hoàng hôn buông xuống, ánh trăng đã treo trên bầu trời, trông không phù hợp với bầu trời xanh mờ nhạt, như thể nó là giả.
Thẩm Quý Hoà ngồi ở bên hồ, trong hồ có khá nhiều cá, cũng không thể biết là loài cá gì, nhìn chung có vẻ ăn không ngon.
Cô nhắm mắt lại cảm nhận giờ phút bình yên này, những khó chịu vì lời Diệp Lan đề cập đến điều ẩn giấu sâu trong lòng cô rốt cuộc yên tĩnh trở lại. Hồ nước trước mặt lấp lánh như một viên kim cương dưới ánh nắng mặt trời, cô chụp ảnh gửi cho em gái và Giang Cẩn, rồi --
Đầu ngón tay dừng lại khi nhấp vào id người dùng có tên [bà chủ nhỏ vừa đẹp vừa tốt].
Thẩm Quý Hoà không gửi ảnh đi, huỷ bỏ gửi đi.
Em gái Thẩm Kỳ nhanh chóng trả lời tin nhắn, Thẩm Quý Hoà nhấn mở, xuất hiện trước mắt cô không phải những lời tán thưởng cảnh đẹp, mà là hàng loạt dấu chấm than và dấu chấm hỏi. Tâm tình của Thẩm Kỳ được bộc lộ hoàn toàn thông qua từng câu chữ.
Mộc Thiếu Miêu: ????????!!!!!!!!
Mộc Thiếu Miêu: Thẩm Quý Hoà! Khi nào rồi! Chị còn có tâm tình thưởng thức phong cảnh!
Thẩm Quý Hoà khó hiểu.
[