Hàm Đào Chương 136: Vũ lộ

[Cập nhật lúc: 04:43 30/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Hàm Đào - Chương 136: Vũ lộ với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

*Vũ lộ: mưa như sương


Thần Tử Thích nhìn tiểu thị nữ khựng lại trên cửa sổ, nhanh chóng nhảy ra khỏi lồng ngực Đan Y, ho nhẹ một tiếng nói: "Yến Liễu tỷ tỷ, tới trải giường chiếu a?"


"Thuộc hạ đường đột." Yến Liễu cố gắng trước mặt lạnh băng của cung chủ cùng ánh mắt sát điểu, dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời trải nệm giường, sau đó như tặc không quay đầu lại từ cửa sổ nhảy xuống.


"Phong Linh vốn nhát gan." Đan Y mặt vô biểu tình nói một câu như vậy, quay đầu muốn tiếp tục ôm Thích Thích.


Thần Tử Thích đã trước một bước bổ nhào lên trên giường, ở giữa chăn gấm mềm mại lăn một cái. Bởi vì muốn che giấu tung tích, một đường này hắn đều trụ ở khách điếm, cũng không biết những người Quy Vân Cung này làm thế nào mà dù có đổi chỗ nào cũng có thể đem đến nệm chăn mới tinh. Chỉ vì nếu không có giường nệm tốt, tiểu hồng điểu bắt bẻ này sẽ không chịu ngủ.


Đan Y bò lên trên giường, đem gia hỏa lăn qua lăn lại ôm vào trong lòng, chậm rãi xoa bụng cho hắn.


Bởi vì khi còn nhỏ hay bị đói, Thần Tử Thích đối với việc ăn vẫn luôn rất chấp nhất, về sau tiến cung cơ hồ mỗi bữa đều phải ăn no căng, hiện tại lớn như vậy vẫn không đổi được thói quen, gặp được đồ ăn ngon liền dừng không được. Mỗi khi ăn no căng liền làm nũng chơi xấu để Đan Y xoa xoa.


Bàn tay ấm áp dán ở trên bụng, chậm rãi xoa vòng vòng, Thần Tử Thích thoải mái mà nheo lại đôi mắt, "Nhẹ chút a, đừng xoa mất hài tử."


Đan Y ánh mắt ám ám, "Mất thì ngươi có thể lại lần nữa cùng ta □□." Chỉ có đem chim non đuổi đi, hoặc là dẫm nát trứng chim, chim mái mới có thể lại cùng chim trống □□.


"Phốc......" Thần Tử Thích mở mắt ra, nhìn xem Đan Y nghiêm trang nói sảng, nhịn không được cười ra tiếng, "Cái gì □□, nói đáng sợ như vậy."


"Đó là cái gì?" Đan Y cúi đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo điểm điểm ý cười.


"Ngô, kia gọi là......" Thần Tử Thích ngoắc ngoắc ngón tay bảo Đan Y lại gần, ghé vào bên tai y nhẹ giọng nói một chữ.


Lỗ tai trắng nõn xoát một cái biến thành màu đỏ, hô hấp cũng chợt tăng thêm, Đan Y xoay người vây người trong khuỷu tay, cắn cánh môi mềm mại kia bất đắc dĩ nói: "Sao lại nói từ thô tục như vậy."


"Thô tục? Ta thấy ngươi còn rất thích nghe a." Thần Tử Thích cười xấu xa, cách chỗ quần áo ở đã dựng một cái lều nho nhỏ sờ soạng một phen.


Đan Y không thể nhịn được nữa, xoay người đem người đè ở dưới thân, hung hăng hôn lấy cái miệng nói bậy kia.


Thân thể thiếu niên ** nhịn không được trêu chọc, chỉ là một cái hôn triền miên liền đủ để lửa cháy lan ra đồng cỏ. Thân thể càng dán càng gần, cách thu khố cũng có thể cảm nhận được vân da cùng đường cong của đối phương.


"Thích Thích, chúng ta lại làm một lần...... chuyện này đi?" Đan Y đem chính mình chống giữa hai chân Thần Tử Thích, một tay sờ cái khe mê người kia.


"Ngô, không được, ngươi nội thương còn chưa khỏi hẳn." Thần Tử Thích liếm liếm khóe miệng, có chút thèm, nhiều ít cũng có chút sợ hãi, ngày đó tuy rằng mặt sau thực thoải mái, nhưng vừa lúc mới bắt đầu thật sự là quá đau.


"Lúc làm sẽ trao đổi nội lực, có thể giúp ta chữa thương." Đan Y giữ chặt một bàn tay của Thần Tử Thích áp lên má của mình, dùng bàn tay hơi lạnh kia giảm bớt khô nóng trên thân thể.


Thần Tử Thích ngơ ngác nhìn Đan Y, mồ hôi che kín gương mặt tinh xảo như họa kia, mắt đuôi phượng xinh đẹp đen nhánh sâu thẳm, đẹp đến không gì sánh được.


Bị thu hút đến thất thần, Thần Tử Thích cứ thế mơ hồ đáp ứng, thẳng đến khi thuốc mỡ hơi lạnh tiến vào thể mới khó khăn phục hồi tinh thần lại, "Đó là cái gì?"


"Châm Huyền phối ra vũ lộ." Đan Y có chút thẹn thùng, trong mắt lại tràn đầy hưng phấn, sau ngày ấy Thích Thích bị thương, Châm Huyền dâng lên bình thuốc mỡ này, y liền thuận tay giấu ở trong bao quần áo của Thần Tử Thích mang theo một đường.


Thần Tử Thích đoạt lấy bình nhỏ, cẩn thận nhìn. Trong bình đựng đầy thứ gì đó như nước, dinh dính, trong suốt, thấm trên tay sẽ ngưng kết thành châu, tựa như sương mai. Trên thân bình còn khắc lại một hàng chữ nhỏ: Vu Sơn ** thừa ân lộ, sương tuyết cô thương hoa mở ra*.


* dịch thơ kiểu hán việt không nổi, nghĩa đại khái là sương tuyết không làm tổn thương được hoa, hoa sẽ mở

Truyện mới