Lục Thiên Hành xoa đầu nó, lần đầu tiên kể từ khi tới Hắc Sơn Trại, lộ ra một nụ cười:
“Ca đặt tên cho muội vậy.”
Cả Hắc Sơn Trại có một trăm hai mươi ba người, mà gom lại cũng chưa nổi ba người biết đọc.
Lục Thiên Hành từng đọc sách, hơn xa những kẻ khác trong trại.
Hắn đặt cho Béo Nha một cái tên: Tô Thanh Dương.
Lấy từ _Thi Kinh – Trịnh Phong – Dã Hữu Mạn Thảo_:
“Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề.”
Ý là mong nàng tựa gió mát ung dung, danh vang tứ phương.
Béo Nha nghe xong rất ưng cái tên ấy, còn bắt Lục Thiên Hành dạy mình viết.
Lục Thiên Hành dạy trăm lần, chữ nó viết vẫn như gà bới.
Ta nhìn không nổi, mắng:
“Đầu đất! Nương còn viết đẹp hơn con đó!”
Ta cầm cành củi viết ba chữ “Tô Thanh Dương” nguệch ngoạc trên đất cát, mà cũng còn đẹp hơn chữ của Béo Nha.
Lục Thiên Hành bỗng hỏi ta:
“Vì sao ai cũng gọi người là Thiền Nương?”
Ta không ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ lặng lẽ xóa chữ đi, rồi viết lại từ đầu.
“Ta có một muội muội sinh đôi, hai chúng ta ra đời đúng đêm Trung Thu. Có một thư sinh nghèo đi ngang qua xin nước trà, bèn đặt cho hai đứa một cái tên: Thiền Quyên, ý chỉ ánh trăng tròn sáng. Ta là A Thiền, nó là A Quyên.”
“Muội muội người cũng ở Hắc Sơn Trại sao?”
Ta lắc đầu:
“Năm đó quê gặp thiên tai, mưa dầm hai tháng liền, lúa má hỏng sạch. Địa chủ tới thu thuế, nhà ta không còn tiền, hắn liền bắt muội ta làm thiếp. Cha mẹ ta tới đòi người, hắn sai gia đinh đánh chếc hai người. Muội ta lao vào cắn hắn, hắn lại đánh chếc luôn.”
“Thế là từ đó về sau, chỉ còn A Thiền… không còn A Quyên nữa rồi.”
08