35
Khi tân nương bước xuống kiệu, ta kéo lấy Tống Miểu Miểu, người suýt nữa thì vui chơi quá đà, trốn vào trong đám đông để nhìn.
Vừa đứng vững, ta đã thấy Hạ Thiện Khanh đón lấy dải lụa đỏ, chầm chậm bước vào cổng chính của tướng quân phủ.
Nhậm Cẩn từ trước đã dặn dò mọi người:
"Thiện Khanh tính tình không câu nệ tiểu tiết."
"Lễ nghi thành hôn nhiều quy củ, nếu có sơ sót gì, mong mọi người đừng trách móc."
"Cô ấy là một tiểu cô nương dễ xúc động, hay khóc lắm..."
Nàng không câu nệ tiểu tiết sao? Hay khóc sao?
Rõ ràng ở kiếp trước, khi gặp ta, Hạ Thiện Khanh hoàn toàn không chút gai góc, cả người toát lên vẻ dịu dàng, đoan trang, ôn hòa lễ độ.
Dù nhắc đến Nhậm Cẩn mà đỏ hoe đôi mắt, nàng vẫn không để rơi lấy một giọt nước mắt nào.
Ta đang trầm ngâm trong hồi ức, thì đã thấy Hạ Thiện Khanh bước hụt một bước, suýt ngã nhào.
Nhậm Cẩn nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ lấy nàng.
Hạ Thiện Khanh lảo đảo một chút, cuối cùng cũng đứng vững, tay bám lấy Nhậm Cẩn, luống cuống vỗ ngực.
Từ dưới chiếc khăn uyên ương bỗng truyền ra một tiếng cười giòn tan.
Nàng thật thú vị, tự mình ngã lại tự mình cười.
Nhậm Cẩn bên cạnh nghe thấy tiếng cười của nàng, cũng không nhịn được mà bật cười theo.
Trong mắt huynh ấy là một mối tình sâu lắng, sự vui mừng lộ rõ chẳng thể giấu đi.
Ta chưa từng thấy Nhậm Cẩn cười như vậy.
Huynh ấy chưa từng dành cho ta một nụ cười thoải mái, chân thành, chỉ có vui mừng không lẫn chút muộn phiền nào như thế.
Mũi cay cay, ta bất giác muốn khóc.
"Ấy, ấy, ấy!"
Phía sau bỗng vang lên tiếng kêu đau của Tống Miểu Miểu.
Quay đầu lại nhìn, ta thấy nàng đang bị Tống Toàn xách cổ áo lôi ra khỏi đám đông.
"Cha, con không phải tự trốn ra ngoài đâu!"