Lúc đám cướp bị cảnh sát áp giải về thì mặt ai cũng khóc lóc thảm thiết, nghe nói ba lần duy nhất cướp bóc của bọn chúng từ khi sinh ra tới giờ thì lần nào cũng đụng phải Ngụy Triêm Y và Úc Thanh, lần nào cũng phải vào tù ngồi mấy ngày, lần này đi vào không biết bao lâu mới được ra nữa, có thể không khóc được sao?
Dương Hi còn cảm thán: “Đám cướp này quả thực là nhân chứng tình yêu của hai người luôn rồi đó.”
Ngụy Triêm Y hỏi cô ta: “Sao cô lại đi làm giáo viên rồi?”
Đám nam sinh kia đương nhiên là nhận ra Ngụy Triêm Y và Úc Thanh, biểu tình khá xấu hổ, đại khái là Úc Thanh vẫn còn nhớ rõ mấy tên “tình địch” kia cho nên không vui vẻ lắm khi thấy Ngụy Triêm Y lại dính tới bọn họ, anh kéo cô ra sau người, Ngụy Triêm Y thò đầu ra lại bị Úc Thanh nhẹ nhàng đẩy đầu về sau lưng anh, làm cô chỉ có thể nhìn chằm chằm bóng dáng của anh.
Dương Hi đáp: “Này còn không phải là vì việc làm ăn ở tiệm cafe không tốt lắm à, tôi sợ Mạc Khả trả tiền lương không nổi nên mới phải tự đi kiếm nghề mưu sinh, tới trường đại học dạy đó.”
Ngụy Triêm Y nắm lấy cánh tay Úc Thanh thò đầu ra lần nữa, Úc Thanh nghiêng đầu nhìn bộ dáng rụt rè đáng yêu này của cô, khóe môi cong lên, cũng không đẩy cô về nữa.
Cô hỏi: “Cô mà cũng dạy được đại học á? Đám trẻ trâu này là sinh viên à?”
Dương Hi: “Đúng thế, nhìn không ra đúng không.”
“Đúng là không ra thật, cô dạy môn gì?”
Dương Hi kiêu ngạo: “Thể dục.”
Ngụy Triêm Y: “…”
Thì ra là thế.
Dương Hi kéo đám học sinh của mình rời đi, không quấy rầy việc hẹn hò của Úc Thanh và Ngụy Triêm Y nữa, Ngụy Triêm Y ôm tay Úc Thanh cảm khái: “Thật nhàm chán mà, em cũng muốn đi tìm việc.”
Úc Thanh trầm ngâm trong chốc lát, bằng cấp của Ngụy Triêm Y mà đi làm giáo viên dạy thể dục ở đại học thì đúng là có chút giống lấy dao mổ trâu để giết gà, anh cũng không quá muốn để cô tới trường dạy học, đỡ phải nhiều thêm mấy tên tình địch không biết từ đâu ra nữa, sau khi dỗ cô rời sự chú ý đi, Ngụy Triêm Y vừa bị lừa gạt qua mấy chuyện liền quên luôn chuyện tìm việc này.
Nhưng chuyện sau đó làm Úc Thanh không đoán trước được.
Dương Hi bị bệnh, cần có người lên lớp dạy thay, Ngụy Triêm Y với Tô Lăng tới thăm cô ta liền thấy người đang nằm bẹp dí ở trên giường như bệnh nguy kịch sắp chết, cô ta nắm lấy tay Ngụy Triêm Y, ho khan kịch liệt, như thể sắp chết tới nơi rồi: “Cô chủ, tôi cầu xin cô một chuyện nhé.”
Dáng vẻ này của cô ta, ai dám không đồng ý?
Ngụy Triêm Y gật đầu.
Dương Hi ho khan tới rung trời chuyển đất: “Giúp tôi lên lớp dạy một tuần được không?”
Ngụy Triêm Y:?
“Tôi không biết dạy.”
“Không, cô biết, chương trình học tuần này là Tae Kwon Do, với cô mà nói chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.”
“Sao đại học gì mà lại học Tae Kwon Do?”
“Đại học tư, con em quý tộc, tiết thể dục chỉ học vài môn võ cơ bản, không thì người ta cũng chẳng thèm đếm xỉa tới tôi đâu.”
Nghe cũng có lý.
Cuộc sống của Ngụy Triêm Y nhàm chán quá đỗi, tới trường dạy Tae Kwon Do cũng coi như giết thời gian được.
Có điều trước khi chính thức vào dạy thì cần phải phỏng vấn, Ngụy Triêm Y tràn đầy thành ý, sắp xếp hết tất cả sơ yếu lí lịch của mình đưa cho lãnh đạo trường xem, hiệu trưởng nhìn qua lý lịch của cô xong còn cảm thấy, để cô đi làm giáo viên thể dục thì không khỏi quá coi thường nhân tài rồi, nhưng Ngụy Triêm Y lại không muốn làm việc khác, cô tỏ vẻ làm giáo viên thể dục là ok rồi.
Sau khi bàn bạc với hiệu trưởng xong, ngày hôm sau Ngụy Triêm Y liền tiếp nhận công việc của Dương Hi, việc này sau khi bị Mạc Khả biết được liền sâu kín cảm thán: “Từ thám tử tư đại danh ngút trời tới bà chủ tiệm cafe, từ bà chủ giờ lại thành giáo viên thể dục, cô chủ, lý lịch nhân sinh của cô phong phú quá.”
Ngụy Triêm Y còn rất có cảm giác thành tựu: “Cô chủ của các cậu là đang có trí tiến thủ, lý tưởng tự khiêu chiến bản thân, học thêm nhiều điều mới mẻ.”
“Ngài Úc có biết không?”
Ngụy Triêm Y khinh miệt: “Chuyện của tôi còn phải nói với anh ấy sao?”
Mạc Khả suy tư: “Cô chủ, thật không dám giấu cô, từ sau khi cô ở bên cạnh anh ta, hành vi tác phong cũng rén đi nhiều lắm rồi đấy, cô nói thế chỉ càng có vẻ miệng cọp gan thỏ thôi.”
Ngụy Triêm Y: “…”
Mạc Khả tiếp tục tra tấn linh hồn: “Xin hỏi cô rén cái gì nhỉ?”
Ngụy Triêm Y chính là rén Úc Thanh vào mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng.
Có điều một bá vương như cô, sao có thể thừa nhận bản thân bị Úc Thanh bắt nạt thảm không nỡ nhìn chứ.
“Có nhầm không, tôi mà phải sợ anh ta à? Tôi sợ anh ta làm gì? Từ trước tới nay chỉ có anh ta sợ tôi mà thôi, ha ha, trong từ điển nhân sinh của Ngụy Triêm Y này hoàn toàn không có hai từ “sợ hãi” nhé.”
Úc Thanh ở bên ngoài tiệm cafe nghe xong hết mấy lời này thì hơi nhướng mày, chậm rãi đi vào, Ngụy Triêm Y đang ngồi đưa lưng về phía anh, không có phát hiện ra người vào.
Mạc Khả với Dương Hi phát hiện ra Úc Thanh đầu tiên, hai người cười đầy xấu xa, cố ý đưa Ngụy Triêm Y vào bẫy.
Mạc Khả: “Nói như vậy, nhà các cô là do cô định đoạt?”
Ngụy Triêm Y hất cằm: “Không thì sao? Tôi bảo anh ấy đi hướng Đông, anh ấy nào dám đi hướng Tây, tôi bảo anh ấy đóng cửa, anh ấy nhất định sẽ không dám đi bắt gà, tôi bảo anh ấy làm gì thì anh ấy phải làm đó!”
Hai tay Úc Thanh đút trong túi quần, nghe vậy thì cúi đầu cười khẽ, chậm rãi đi tới.
Dương Hi: “Vậy cô chủ, tôi rất tò mò tiền trong nhà ai cầm thế?”
Ngụy Triêm Y hừ lạnh: “Còn phải hỏi à? Đương nhiên là tôi cầm rồi, các cậu biết mỗi ngày Úc Thanh thức khuya dậy sớm kiếm tiền là vì cái gì không?”
“Làm gì?”
Ngụy Triêm Y hô lên: “Nuôi bổn tiên nữ đó!”
Ba người đồng thời gật đầu.
Tô Lăng: “Cô chủ, nghe cô nói như vậy, Úc tiên sinh nhà cô sao như đang nuôi tiểu tổ tông ấy nhỉ.”
Úc Thanh yên lặng không chút tiếng động đứng ngay sau Ngụy Triêm Y.
Ngụy Triêm Y khoanh tay, hừ một tiếng: “Biết ở nhà Úc Thanh gọi tôi là gì không?”
Ba người mặt đầy nghi hoặc, Úc Thanh cũng nhướng mày.
Ngụy Triêm Y: “Gọi ba ba đó.”
Dương Hi lặng lẽ liếc Úc Thanh một cái, khô khốc cười: “Ha ha… ha ha vậy à?”
“Các cô không tin hả, vậy lần sau để tôi ghi âm lại cho mọi người nghe nhá.”
Mạc Khả cảm thấy hơi thở bá vương của Ngụy Triêm Y dạo gần đây tăng trưởng vô cùng rõ ràng, đại khái là bình thường bị Úc Thanh đàn áp ghê quá cho nên tóm được cơ hội liền điên cuồng khoác lác, hoàn toàn không màng tới hậu quả.
Kịch bản kết thúc, Mạc Khả đưa mắt ra hiệu cho Ngụy Triêm Y, nề hà Ngụy Triêm Y lúc này đã tiến vào trạng thái lên mây, vô cùng phiền não nhăn mi: “Úc Thanh ở nhà cứ ba ba ngắn ba ba dài, tôi bảo anh ấy đừng gọi tôi như vậy, gọi nhiều không tốt lắm, ảnh hưởng quá ác liệt! Nhưng anh ấy đâu có nghe, còn gây chuyện với tôi, một hai muốn gọi như vậy, tôi cũng hết cách, chậc.”
“Anh, gọi em là ba ba?” Thanh âm khàn khàn chứa ý cười đột nhiên vang lên từ phía sau.
Là giọng đàn ông, hơn nữa còn là giọng của Úc Thanh.
Ngụy Triêm Y vốn còn đang ngồi thoải mái dễ chịu bỗng nhiên cứng đờ người, khí huyết dâng thẳng tới trán, lại lấy tốc độ ánh sáng đánh thẳng về tim, làm cho tim cô đập lên thình thịch như nổi trống.
Cô thong thả, máy móc, động tác cứng đờ quay đầu lại.
Hai tay Úc Thanh đút trong túi quần, tây trang giày da, anh tuấn văn nhã, cười như không cười nhìn cô.
Cả người Ngụy Triêm Y như mắc kẹt ở đó, giống như bị ấn nút tạm dừng, cô cảm thấy bản thân dường như có thể nghe được cả tiếng gió quỷ dị bên tai luôn rồi.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Bốn chữ này giống như làn đạn mưa bom đổ dồn tới trước mắt cô.
Úc Thanh nhìn sắc mặt cô chuyển tới trắng sang hồng, từ hồng sang xanh mét, đột nhiên khẽ cười.
Chậc… đáng yêu quá.
Tiểu công chúa nói bậy sau lưng người ta cũng đáng yêu như vậy.
“Triêm Bảo.” Thanh âm anh rất dịu dàng.
Ngụy Triêm Y lại giống như bị ngàn vạn mũi dao đâm tới, cô đứng lên muốn chạy trốn, nhưng bản tính hoảng quá không nhìn đường vẫn không sửa được, trốn hướng nào cũng đâm đầu vào người ta, sau đó lại bị Úc Thanh nhẹ kéo lấy cổ tay, ôm vào trong lòng, “Chạy cái gì?”
Ngụy Triêm Y giãy giụa kịch liệt, lúc này không chạy thì để đến bao giờ?
Thấy cô không ngoan, Úc Thanh liền dứt khoát khiêng người lên đi ra ngoài, hai chân Ngụy Triêm Y đạp tới đạp lui, “Úc Thanh, em không muốn về với anh.”
“Đêm không về ngủ là không ngoan.”
“Hơn nữa.” Anh mở cửa xe, cẩn thận đặt người vào bên trong, giữ lấy eo cô, thắt kỹ đai an toàn cho cô, “Đêm nay anh sẽ dạy dỗ em, có những chuyện không được nói lung tung.”
Những chuyện khác thì không sao hết, cô làm gì anh cũng được, anh đều nguyện ý chấp hành vô điều kiện, kiếm tiền đương nhiên cũng là để nuôi cô, nhưng mà gọi ba ba…
Màn đêm buông xuống, Ngụy Triêm Y bị Úc Thanh dạy dỗ cách làm người, cật lực suy diễn xem rốt cuộc ai gọi ai là ba ba.
Ngày hôm sau rời giường, cô vẫn luôn nằm ăn vạ ở trong chăn giả khóc.
Úc Thanh ôm cô lại dỗ: “Sao thế, không hài lòng với biểu hiện của anh?”
“Anh bắt nạt em.” Dù gào những cũng không thấy nước mắt đâu.
Úc Thanh bật cười: “Anh sai rồi, đều là anh sai được không? Muốn quà gì nào?”
“Đây là chuyện mà một món quà có thể đền bù được sao? Ít nhất phải mười món!”
“Một trăm món cũng được.”
Ngụy Triêm Y ôm lấy anh, giả vờ khóc lóc: “Em có một yêu cầu.”
Úc Thanh nhướng mày: “Em nói đi.”
“Gọi em ba ba.”
Tuy rằng đêm qua Úc Thanh nói rất nhiều lời bên tai cô, nói cái gì mà đều nghe cô hết, nói kiếm tiền đều là vì nuôi cô, nói tiền kiếm về cũng là do cô quản, còn gọi tâm can bảo bối, tiểu tổ tông, gọi từng cái biệt danh sến sẩm một cách chiều chuộng, nhưng tuyệt nhiên không gọi cô là ba ba.
Ngụy Triêm Y nhõng nhẽo ôm cổ anh: “Em mặc kệ, anh gọi em ba ba đi.”
Úc Thanh bất đắc dĩ, thấp giọng: “Bảo bảo.”
“Không phải bảo bảo, là ba ba.”
Úc Thanh vẫn gọi: “Bảo bảo.”
“Anh phiền quá đi, gọi ba ba!”
“Hửm?”
“Hửm cái gì mà hửm?” Ngụy Triêm Y phản ứng lại, ngồi thẳng người lên dùng gối đập anh: “Úc Thanh, anh dám đáp lại, anh dám chơi xấu em!”
Anh thấp giọng cười, không tránh không né để mặc cô đánh, thấy cô đánh mệt rồi thì lại ôm người vào lòng, ngón tay vén lại sợi tóc hỗn độn của cô: “Bảo bảo.”. Đọc