Cuộc sống hai mươi năm trước của Yến Thu thật sự rất thiếu thốn, nếu như sinh mệnh thật sự có màu nền, vậy của cậu nhất định là một mảng màu xám tro.
Điêu khắc tượng gỗ có lẽ là ánh sáng duy nhất.
Có lẽ do cậu sống ở nông thôn với cô từ nhỏ, cho nên cậu có thể điêu khắc mọi thứ mình nhìn thấy trông rất sống động.
Thậm chí còn có người chấp nhận ra giá cao mua tác phẩm của cậu.
Anh cả và Phó Sương Trì từ nhỏ tiếp nhận nền giáo dục quý tộc, học trường đại học danh tiếng, còn cậu chỉ có thể bán mấy thứ này thôi.
Nhưng ngay khi cậu tưởng chừng như mình đã tìm được phương hướng của cuộc đời, khoảng thời gian trước lại đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, tuy rằng giữ được một mạng, nhưng cơ bắp cánh tay phải bị rách nghiêm trọng.
Cho dù nhà họ Phó dùng tiền để cho cậu làm phẫu thuật kịp thời, nhưng rốt cuộc không thể nào khôi phục được độ nhạy như trước, cũng không thể làm việc quá sức
Lục Nhuyễn có lẽ cũng là thấy mấy ngày trước tinh thần cậu sa sút, lúc này mới đưa ra ý tưởng tổ chức sinh nhật chung cho cậu và Phó Sương Trì, muốn cậu phấn chấn lại.
Đáng tiếc, đây cuối cùng cũng chỉ là một ý tưởng mà thôi.
Yến Thu khắc rất chậm, khắc một lát sẽ dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Nhưng cho dù cơ bắp vô cùng ê ẩm, Yến Thu cũng không có chút ý muốn bỏ xuống.
Dù sao chỉ có lúc này, cậu mới có thể cảm giác được chính mình dường như vẫn có ý nghĩa để tiếp tục tồn tại.
Đang khắc say mê, cửa phòng đột nhiên vang lên.
Yến Thu nghiêng đầu, sau đó thì thấy Lục Nhuyễn đẩy cửa đi vào.
Bà ấy nhìn thấy Yến Thu thì trong mắt có vẻ như hiện lên chút xấu hổ, nhưng rất nhanh đã bị bà ấy dùng nụ cười che giấu đi.
"Tiểu Thu." Lục Nhuyễn nói xong, đi tới, ra vẻ thân mật đặt tay lên vai cậu: "Cha và mẹ chuẩn bị cho con một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, ra ngoài ăn bánh ngọt nhé!"
Yến Thu cố nén du͙© vọиɠ muốn né tránh, không nói gì, chỉ yên lặng đặt con dao khắc trên tay và món đồ hãy đang khắc dang dở vào ngăn kéo.
Nhưng dường như Lục Nhuyễn cũng hoàn toàn không có quan tâm món đồ trong tay cậu, ngược lại rốt cuộc thấy được vết thương sau tai cậu, có chút ngạc nhiên hỏi: "Lỗ tai của con bị sao vậy?"
Yến Thu không nhìn bà ấy, chỉ đứng dậy đi về phía giường: "Không ăn đâu, con mệt rồi."
Lục Nhuyễn thấy thế, hỏi: "Tiểu Thu, có phải con giận rồi không?"
Yến Thu lập tức lắc đầu, vô thức muốn dùng nụ cười che giấu điều gì đó.
Tuy khóe môi... cong lên, nhưng lại phát hiện hình như ngay cả vui vẻ mình am hiểu nhất cũng không giả vờ được nữa.
Chưa nói tới tức giận, chẳng qua là quen rồi mà thôi.
Lục Nhuyễn cũng phát hiện ra sự khác thường của cậu.
Đây không phải lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt Yến Thu, con ngươi trong suốt ảm đạm không ánh sáng, rõ ràng rất thất vọng, nhưng vẫn cố gắng làm bộ như không thèm để ý chút nào.
Tuy rằng chuyện hôm nay là Yến Thu có lỗi trước, nhưng nhớ tới cảnh tượng ở đại sảnh vừa rồi, bà ấy luôn cảm thấy áy náy trong lòng không thể thoải mái. Vì vậy Lục Nhuyễn dùng giọng điệu nhẹ nhàng, đi tới giải thích: "Buổi tiệc sinh nhật này đúng là chuẩn bị cho con và Tiểu Trì, chỉ là..."
Lục Nhuyễn nói đến đây, có vẻ như cũng có chút khó xử: "Không phải do sáng nay con xảy ra tranh chấp với Tiểu Trì đó sao, Tiểu Trì chảy rất nhiều máu, ở bệnh viện vẫn khóc, nó không chịu cùng con mừng sinh nhật, chúng ta cũng không có cách nào, vì an ủi nó mới..."
Yến Thu nghe đến đó vốn định giải thích, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến bà ấy nhất định sẽ không tin giống như nhiều lần trước, bởi vậy cuối cùng vẫn nuốt xuống câu giải thích đó vào.
"Tiểu Thu..." Lục Nhuyễn thấy thái độ của cậu có vẻ mềm xuống, đi tới ngồi bên cạnh cậu: "Đi ra ngoài ăn bánh sinh nhật nhé! Mẹ cố ý đặt người ta làm. Đúng rồi, mẹ còn chuẩn bị cho con một món quà."
Lục Nhuyễn nói xong, lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ nhỏ ra, ý bảo Yến Thu mở ra.
Yến Thu nhìn hộp quà trong tay bà ấy, từ khi cô mất, cậu chưa từng tổ chức sinh nhật nữa.
Rõ ràng đã từng chờ mong có thể nhận một món quà giống như những người khác, nhưng khi cậu đã thật sự nhận được rồi, lại đột nhiên không muốn nữa.
Cuối cùng cậu cũng mở hộp quà.
Sau đó nhìn thấy bên trong có một con mèo nhỏ được điêu khắc bằng phỉ thúy, giống hệt con mèo đeo trên cổ cậu.
Pha lê là loại pha lê óng ánh trong suốt, vừa nhìn là biết giá trị xa xỉ.
Thế nhưng trái tim Yến Thu trong nháy mắt lạnh xuống.
"Đeo vào thử xem? "Lục Nhuyễn nói, muốn đưa tay gỡ mặt dây chuyền trên cổ cậu xuống.
Nhưng mà còn chưa đυ.ng tới, đã bị Yến Thu đưa tay ngăn lại.
"Tại sao muốn tặng cái này cho con?"
Lục Nhuyễn sững người một chút, lần đầu tiên thấy được phòng bị trong mắt Yến Thu.
Lục Nhuyễn hơi bất mãn với sự phòng bị của cậu, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay, vẫn cố gắng xoa dịu nói: "Không tại sao cả, hôm nay là sinh nhật của con. Đây là quà sinh nhật mẹ chuẩn bị cho con, chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao?"
"Thật sao?" Yến Thu nhìn khối phỉ thúy trong suốt của bà ấy, đột nhiên nở nụ cười, có điều trong nụ cười trông thế nào cũng lộ ra khổ sở không nén nổi: "Có phải mẹ sợ con lại hại cậu ta không?"
Lục Nhuyễn không ngờ tới cậu nhạy cảm như vậy, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ bị vạch trần, nhưng nhanh chóng bị bà ấy che dấu.
"Con nói gì vậy chứ, sao mẹ có ý này được chứ? Con đừng suy nghĩ nhiều."
Suy nghĩ nhiều, lại là mấy chữ này.
Ngày đầu tiên cậu về nhà, Phó Sương Trì dùng phương thức tự mình hại mình phá hỏng bữa cơm đầu tiên về nhà.
Cậu hỏi Lục Nhuyễn có phải Phó Sương Trì không thích cậu không?
Lục Nhuyễn nói: "Sao lại thế, con đừng suy nghĩ nhiều."
Tháng thứ ba cậu về nhà, cha để cho cậu vào công ty rèn luyện, cậu cố gắng làm mọi thứ tốt nhất, nhưng trong lúc làm việc bị đổi một phần tài liệu của hợp đồng lớn, tất cả chứng cứ đều chỉ về phía Phó Sương Trì, thế nhưng sau đó cha không tin.
Chỉ mắng cậu: "Không có bản lĩnh, còn suy nghĩ nhiều."
"Suy nghĩ nhiều? Thế nào là suy nghĩ nhiều?" Yến Thu cười nói.
"Gì cơ?"Lục Nhuyễn có chút khó hiểu nhìn về phía cậu.
"Mẹ." Yến Thu nói xong, nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ: "Mẹ nói rằng buổi tiệc cũng chuẩn bị cho con, nhưng tại sao lễ phục lại là kích cỡ của Phó Sương Trì?"
Lục Nhuyễn nghe vậy sửng sốt, dường như lúc này mới nhớ tới gì đó, trong mắt hiện lên vẻ chán nản, nhưng vẫn ngập ngừng cãi lại: "... Là bọn họ sơ suất."
"Vậy tại sao trên thiệp mời chỉ có tên Phó Sương Trì?"
"Thiệp mời vẫn luôn được đặt theo yêu cầu, năm nào cũng thế, nếu con không vui, sang năm cũng thêm tên của con vào, chỉ là..."
Yến Thu lẳng lặng nghe bà ấy nói, không phản bác, nhưng Lục Nhuyễn không thể tự mình nói nổi nữa.
Đây là lần đầu tiên bà ấy cảm thấy Yến Thu lúc nào cũng với đôi mắt nai tơ, khi nhìn người cũng có thể sắc bén đến thế, tựa như một con dao, bộc bạch rõ ràng tất cả tâm tư của mình ra trước mặt bọn họ.
Làm cho bà ấy không thể chối cãi.
"Ngay cả quà của con cũng là vì Phó Sương Trì mới chọn ra. Mẹ, mẹ đúng thật là nhọc lòng vì cậu ta."
Yến Thu nói đến đây, ngẩng đầu nhìn bà ấy nở nụ cười: "Nhưng tại sao lại như vậy chứ?"
"Con mới là con trai ruột của mẹ, không phải sao?"
-
Sau khi Lục Nhuyễn rời đi, trong phòng một lần nữa yên tĩnh lại.
Cuộc nói chuyện vừa rồi làm cho Yến Thu cảm thấy hơi mệt mỏi, bởi vậy cậu ngay cả áo ngủ cũng không thay cứ như vậy nằm vào trên giường, chui vào trong chăn.
Sau đó nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ.
Có lẽ là quá mệt mỏi, chẳng mấy chốc cậu đã tiến vào mộng đẹp.
Trong mơ cậu nhìn thấy một chiếc lá vàng khô rụng, chiếc lá rụng ấy bị gió cuốn lên rồi lảo đảo rơi xuống đất. Sau đó một đứa trẻ chừng năm sáu tuổi chạy đến, cúi xuống nhặt chiếc lá rơi lên.
Yến Thu đứng tại chỗ phân biệt hồi lâu, mới nhận ra đó chính là mình thời thơ ấu.
Từ khi Yến Thu có thể nhớ được, là đã sống với cô trong một cái sân nhỏ ở nông thôn.
Cuộc sống tuy không giàu có, nhưng cô dịu dàng kiên nhẫn với cậu, sẽ kể chuyện cổ tích cho cậu, dạy cậu vẽ tranh, điêu khắc gỗ, thổi còi xương.
Bởi vì có cô ở đó, cho nên cậu chưa bao giờ hâm mộ các bạn nhỏ khác.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ tò mò, hỏi cô về chuyện cha mẹ.
"Cô ơi, cha mẹ của con đâu?"
"Họ rất bận nhưng sẽ sớm trở về thăm con thôi."
"Sớm là lúc nào?"
"Một nghìn ngày sau."
"Một nghìn ngày thật dài."
"Kể xong [Một nghìn lẻ một đêm] là đã qua một nghìn ngày rồi."
"Cha mẹ là người như thế nào ạ?"
"Bọn họ đều là... những người rất tốt, bọn họ... đều rất yêu con."
Cô chưa bao giờ gạt mình, bởi vậy mỗi khi cô kể cho cậu nghe một câu chuyện cổ tích, cậu sẽ dùng đá khắc một gạch lên bức tường đỏ ở cửa.
Nhưng không chờ cậu khắc đến một nghìn ngày, đã sớm gặp được cha mẹ.
Trong đám tang của cô.
Bọn họ không giống những gì cô miêu tả, ánh mắt nhìn cậu tràn đầy chán ghét và ruồng bỏ.
Giống như đang nhìn một đống... rác rưởi vậy. Chí