“Năm năm không gặp, cảm ơn mọi người đến tham gia tiệc sinh nhật của bản công chúa, vô cùng cảm ơn”.
Công chúa Phượng Hoa hơi khom người, sau khi nàng ta ngồi xuống, buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Sau ba tuần rượu, bắt đầu có người biểu diễn ca múa, cầm sắt hoà thanh, tiếng nhạc nổi lên, tiếng sáo không dứt. Tiếng nhạc kết hợp với vũ cơ đang biểu diễn, bầu không khí dần trở nên sôi nổi.
Vũ cơ đều có tu vi không tầm thường, dáng người mềm mại, động tác uyển chuyển. Bọn họ nương theo tiếng nhạc, dải lụa đủ loại màu sắc lúc thì biến thành gợn sóng lượn lên lượn xuống, lúc thì xoay tròn trên không trung tựa như cầu vồng, khiến người ta nhìn hoa cả mắt, không ngừng cảm thán.
Nghệ sĩ của phủ công chúa đương nhiên sẽ không tầm thường, các tiết mục đều vô cùng đặc sắc.
Nhưng các đệ tử của tông môn thì đều mang tâm trạng nặng nề, càng gần đến cuối, bọn họ càng tập trung hơn.
Trong lòng mọi người đều biết những tiết mục trước mắt chỉ là vẻ bề ngoài, một chút món khai vị mà thôi. Tiết mục hay nhất chính là tiết mục giữ đến cuối cùng, đệ tử các tông môn luận bàn với nhau.
Văn Ngạn Bác của Hỗn Nguyên Môn cầm chung rượu lên, nâng ly với Lạc Phong ở phía xa, nụ cười trên mặt trông khá dữ tợn.
Hân Tuyệt nhìn sang, lạnh lùng nói: “E rằng tiết mục cuối cùng sắp bắt đầu rồi”.
Lạc Phong thở dài: “Lát nữa phải tự cẩn thận, đừng lơ là”. . Cop qua cop lại, trở lại trang chính ﹙