Lý Vô Ưu lắc đầu, tặc lưỡi nói: “Lúc trước nghe người ta nói Bạch Lê Hiên giết đệ tử cảnh giới Huyền Võ khi đang ở cảnh giới Tiên Thiên thất khiếu, ta còn không tin lắm...”
Lúc này nhìn thấy Lâm Nhất thi triển kiếm pháp, hắn ta không tin cũng phải tin.
Kiếm ý hoàn chỉnh kinh khủng như thế!
Lôi Âm kiếm pháp, Lạc Hoa!
Kiếm ý trên người Lâm Nhất cuồn cuộn như sông lớn, khí thế đột nhiên ngưng đọng, cuồng phong ngừng thổi.
Khi Lý Vô Ưu nghĩ Lâm Nhất định nghỉ ngơi một lát.
Kiếm của hắn lại chuyển động.
Lạc Hoa Nhất Thuấn, Lâm Nhất múa kiếm trông như cánh hoa rơi héo tàn đâm chồi ở cửa tử, chỉ mong có được khoảnh khắc mĩ miều thê lương này.
Lần này không chỉ kiếm, ngay cả Lâm Nhất cầm kiếm cũng nhanh đến mức khó nhìn thấy được.
“Lại nhanh hơn rồi”.
Lý Vô Ưu nhướng mày, nhạy bén phát hiện kiếm của Lâm Nhất, kể cả người cầm kiếm đều trở nên càng lúc càng nhanh khi có sự thâm nhập của kiếm pháp.
Lôi Âm kiếm pháp, Phi Tuyết!
Tựa mây cuồn cuộn, tựa tuyết tung bay, mây vờn tuyết lượn.
Trong rừng trúc, hơi lạnh ập xuống, kiếm ý toàn thân Lâm Nhất khuếch tán ra chung quanh như mây trôi, không ngừng bồng bềnh, kiếm quang toả sáng, kiếm khí bay tán loạn như bông tuyết.
Kiếm trong tay cuốn theo luồng kiếm quang dập dờn như tuyết.
Vừa có sự nhanh nhẹn của tuyết, vừa có sự mênh mông của biển mây, trong nhanh toát lên vẻ tài trí.
Kiếm chém một nhát, cả hàng trúc trong phạm vi trăm trượng đều cong về sau.
Đến khi Lâm Nhất rút về, những cây trúc ẩn chứa kiếm ý cuồn cuộn bật mạnh lại một cách rất dẻo dai.
Bùm!
Mấy trăm cây trúc rung động cùng lúc, kiếm ý không ngừng đánh úp về phía Lâm Nhất.
“Truy Nguyệt!”
Lâm Nhất cười khẽ, thi triển thức thứ tư của Lôi Âm kiếm pháp.
Nhanh như gió núi, truy đuổi trăng sao!. Tru