Vũ Nhược hoa mắt chóng mặt trên không trung, rồi được Diệp Tử Lăng nhanh như tia chớp tiếp được, tiểu Vũ Nhược kinh hồn táng đảm, sau khi an toàn
lập tức bật khóc nói: "Sư tỷ, tỷ cứu Nhất sư huynh đi!"
Diệp Tử Lăng nhìn đằng trước, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, nàng ta vẫn đang thấy bất ngờ.
Cái tên mà nàng ta ghét nhất kia, ở thời khắc mấu chốt, thế mà lại tự mình chịu một đòn của con trăn vảy xanh để cứu Vũ Nhược.
"Sư tỷ... Nhất sư huynh, huynh ấy..." Liễu Nguyên chạy tới, nét mặt khẽ biến, muốn nói lại thôi.
Hắn ta định bảo e là Nhất sư huynh tám chín phần là chết dưới đòn vừa rồi của con trăn vảy xanh rồi.
"Trông chừng con bé."
Diệp Tử Lăng không nói gì, chỉ là trong mắt xoẹt qua tia lạnh lùng, nếu Lâm Nhất mà có mệnh hệ gì, nàng ta sẽ bắt con trăn vảy xanh này trả giá đắt.
Âm!
Diệp Tử Lăng vọt vào khoảng đất đang bụi mù mịt, đột nhiên nàng ta cảm nhận được một cỗ kiếm ý cực kỳ ác liệt, đang tỏa ra ánh sáng chói mắt trong khoảnh đất bụi mù mịt này.