Giờ phút này, sự kiêu ngạo và khinh thường tận xương tuỷ đối với giới vực cấp thấp trong lòng họ đã hoàn toàn vỡ nát.
Cái chết của Phong Vô Kỵ khiến họ cảm thấy còn một chút may mắn, nhưng Trần An chết ngay trước mắt họ đã hoàn toàn đập tan chút may mắn này.
Ở trong mắt Lâm Nhất, cái gọi là kiêu ngạo và khinh thường của nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao còn không bằng phân chó, kiếm ở trong tay, cứ chém là được!
Kể cả Tiên Vân Chân và Trần Khung đã biết trước thủ đoạn của Lâm Nhất, lúc này cũng phiền muộn, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Khác với nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao, sau khi kinh ngạc, đám người Nhật Diệu Chi Địa trở nên hào hứng.
Đặc biệt là Liễu Vân, người cũng nắm giữ kiếm ý Thông Linh, mắt hắn ta đã ươn ướt, tay phải siết chặt run rẩy không ngừng, rướn cổ nói: “Đây mới là phong thái của kiếm khách, rồi sẽ có một ngày ta cũng sẽ trở thành một người kiếm khách như hắn. Lâm Nhất nói rất đúng, nơi vô chủ, vật vô chủ, người người đều tranh, tại sao ta không thể tranh? Kiếm khách chúng ta sợ gì một trận chiến!”
Gió lớn rít gào mang theo kiếm ý sắc bén quanh quẩn bốn phương.
Cơn gió ấy như đang đọc tên Lâm Nhất, mặc dù những người khác không có mặt ở đây nhưng ánh hào quang của nhát kiếm này sẽ theo mây, theo gió, chiếu rọi khắp mọi nơi trên thế gian. . W