“Không sao, trong thành Lôi Hỏa đó có nhân tài từng độ kiếp Thiên Phách không?”, Lâm Nhất hỏi tiếp.
Phương Thiếu Vũ khẽ giọng nói: “Cũng có một ít, nhưng số lượng rất ít, một tay cũng đếm được. Những cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên độ kiếp Thiên Phách ở thành Lôi Hỏa đều là đại nhân vật đỉnh cao, Phong Huyền ở trước mặt bọn họ cũng không là gì”.
Ít vậy sao?
Lâm Nhất tỏ ra ngạc nhiên, chẳng trách Phong Huyền có tư cách độ kiếp thì có thể có vị trí ở thành Lôi Hỏa.
“Ta nghe nói Nhật Diệu Chi Địa không có giới vực cấp cao có liên quan đến Nhật Diệu Chi Linh”.
Đúng lúc này, Chúc Thanh Sơn đột nhiên lên tiếng.
“Nhưng Nhật Diệu Chi Linh cụ thể là bảo vật thế nào ta cũng không rõ, có lẽ vẫn phải đến thành Lôi Hỏa mới có thể biết được”, Chúc Thanh Sơn nói tiếp.
Nhật Diệu Chi Linh?
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, bí mật của con đường thông thiên này đúng là không phải nhiều bình thường.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng, giữa mi mày phong mang lấp lóe. Hắn đã cảm giác được vô cùng mãnh liệt, vào trong thành Lôi Hỏa mới xem như chân chính bước lên vũ đài của cuộc tranh tài vạn giới.
…
Hai ngày sau, cuối đường nhìn của mọi người, một thành trì cổ xưa sừng sững nguy nga, có đường nét mơ hồ loáng thoáng. . Chươ