Ầm! Ầm! Ầm!
Trong tiếng nổ lớn, Lôi Nham phun ra máu, cả người bay ngược về sau, chật vật vô cùng.
Mọi thứ nói ra thì dài dòng, nhưng thực tế chỉ là Lâm Nhất đỡ đòn tấn công của đối phương. Hắn đánh cho đối phương một chưởng, sau đó hai người đều lùi lại trong tiếng nổ ầm ầm và dị tượng đáng sợ.
“Chưa chết sao?”
Nhiều người vô cùng kinh ngạc, Lâm Nhất chống đỡ một chưởng đó không những không chết, mà còn làm Lôi Nham bị thương.
Đó là cao thủ tiền bối cảnh giới Âm Dương viên mãn đấy. Một đòn đỉnh điểm của ông ta có thể khiến cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành đỉnh phong tan xương nát thịt, chết không chỗ chôn thân.
Mặc dù Lâm Nhất đã bị thương, nhưng ý chí chiến đấu trên người hắn mãnh liệt như mặt trời, không hề thấy tổn hại gì.
“Tiểu súc sinh, ngươi đang buộc ta phải rút kiếm!”
Ầm!
Một tiếng động to rõ vang lên, tia sáng lạnh lẽo lóe lên, chiếu sáng bầu trời. Lôi Nham rút kiếm ra, khoảnh khắc năm ngón tay nắm lấy chuôi kiếm, kiếm uy trên người ầm ầm tăng vọt.
Ông ta đã thật sự nổi giận, ông ta lại chỉ chiến đấu ngang sức với Lâm Nhất.
Hơn nữa, xác thịt ông ta còn không bằng Lâm Nhất. Lần đối chọi này trông có vẻ ngang tài ngang sức, nhưng thực tế ông ta chịu thua thiệt nhiều hơn.
Nếu còn giữ mặt mũi không rút kiếm nữa, e rằng lát nữa sẽ càng khó coi thêm.
“Táng Hoa của bản công tử còn chưa rời vỏ, lão quỷ nhà ông lấy đâu ra mặt mũi dám mạnh miệng trước mặt Lâm mỗ như vậy!”
Lâm Nhất cười nhạt, vẫy tay, hộp đựng kiếm sau lưng có chim nhạn bay ra.
Keng!
Táng Hoa rời vỏ, giống như dải Ngân Hà mênh mông, lướt qua trước mặt. Bầu trời được chiếu sáng dưới kiếm mang rực rỡ, đến mức khiến người hoa cả mắt. . Đọc truyện hay tại (