Ta trầm mặc, hắn lại tiếp tục:
"Tiểu Quả và Tạ Chỉ có nét giống nhau, nhưng giữa họ không có liên quan gì. Hắn là hầu gia quyền quý, còn Tiểu Quả chỉ là một đứa trẻ mồ côi, lang thang đầu đường xó chợ.
"Sở Sở, nàng không biết đâu, nếu không nhờ Tiểu Quả, ta e rằng mình đã bỏ mạng ở Thanh Châu rồi."
*
Hóa ra ở Thanh Châu, khi xác nhận cô gái kia không phải muội muội mình, Tề Ngọc ở lại làm nghĩa y.
Nhưng vì phát cháo không đều, dân đói gây náo loạn, hàng ngàn người nổi loạn, hắn bị cuốn vào đám đông, ngã xuống đất, chân bị đè chặt không rút ra được.
Tiểu Quả khi đó trốn trong góc tường hẹp, liều mình kéo hắn vào trong, mới cứu được hắn một mạng.
"Thằng bé rất đáng thương. Ta thấy nó chừng ba, bốn tuổi, một mình trốn đông trốn tây, chẳng có lấy một miếng ăn, nên đưa nó về đây."
*
Ta thoáng thấy hổ thẹn. Ta chẳng thể làm được như hắn, cứu giúp thế gian, lại còn vì một đôi mắt mà sinh lòng thù ghét với đứa trẻ con.
Ta ngập ngừng, hắn đã nhẹ nhàng xoa đầu ta.
Rồi xoay người, ngoái lại gọi:
"Bà bà, Tiểu Quả! Lại đây, cùng thả đèn nào!"
*
Đôi mắt của Tiểu Quả sáng lấp lánh nhìn chúng ta, trong đó có sự mong đợi, khao khát, nhưng tuyệt nhiên không có sát ý.
Đột nhiên, ta cảm thấy đôi mắt đó cũng chẳng đáng ghét đến vậy.
*
Đêm ấy, bốn người chúng ta cùng nhau thả đèn hoa đăng.
Bốn chiếc đèn lững lờ trôi theo dòng nước, lấp lánh ánh sáng, nép vào nhau, tựa như cùng đồng hành trên dòng đời.
14
Tiểu Quả rất thông minh. Biết ta không thích mình, nó luôn giữ khoảng cách xa.
Thậm chí, sợ ta chê ăn nhiều, nó không dám đụng đũa vào món nào.
Ta chỉ ước có thể quay lại ngày hôm đó, tự nhắc mình ngậm miệng.
Muốn bù đắp, ta gắp rất nhiều thức ăn đặt vào bát nó.
"Ăn đi."
Tiểu Quả ngây người, đôi mắt bỗng sáng bừng lên, gật đầu lia lịa, ăn ngấu nghiến.
Ta nhẹ ho một tiếng, giả vờ như không để ý:
"Gọi ta là thẩm thẩm làm ta thấy già. Từ giờ, cứ gọi ta là Sở Sở tỷ."
Nó lại sững sờ, sau đó liền nở nụ cười ngọt ngào:
"Sở Sở tỷ tỷs!"
*
Thấy nó thích A Vượng, luôn dõi theo con ch.ó với ánh mắt lưu luyến, ta đành mang A Vượng về nhà.