"Shh ~ A Thanh, chị đau đầu ~"
Rượu tỉnh dược tán, Kỷ Vu mơ màng mở mắt ra, dây thần kinh như bị xé toạc, trong miệng vô thức gọi tên Chu Trúc Thanh, muốn cô vợ nhỏ ôm ấp hôn hít.
Đợi trong chốc lát, huyệt thái dương vẫn không có xúc cảm dịu dàng quen thuộc.
Kỷ Vu nghi hoặc nhướng mày, ôm sát ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, gian nan mở mí mắt.
Hôm nay A Thanh ngủ say quá.
Giây tiếp theo lại chợt ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt dừng trên chiếc cổ trắng nõn... Đã không còn trắng nõn của nàng, mỗi một tấc da bại lộ trong không khí, đều phủ đầy những dấu hôn xanh tím, khó có thể nhìn thấy một chỗ lành lặn.
Chu Trúc Thanh nhắm chặt hai mắt sưng đỏ, trên má vẫn còn sót lại nước mắt, cánh môi đỏ thắm bị xước da, thân thể nhỏ xinh đáng thương rúc vào lòng Kỷ Vu.
Không khó để nhìn ra Kỷ Vu đã tàn bạo và chà đạp trên người nàng như thế nào.
"A Thanh..."
Ký ức cả một đêm hoang đường dâm loạn toàn bộ trào ra, Kỷ Vu đau đầu đè đè huyệt thái dương, con ngươi tràn đầy áy náy.
Cô chính là cầm thú!
Vành mắt tức khắc đỏ lên, Kỷ Vu dịu dàng nhẹ vuốt ve da thịt Chu Trúc Thanh, như là chà lau đồ sứ trân quý và mỏng manh.
Một giọt nước mắt dừng trên da thịt vết thương chồng chất, Kỷ Vu cuống quít hôn tới, sợ làm phiền Chu Trúc Thanh đang ngủ.
Ngơ ngác nhìn dấu cắn, Kỷ Vu đột nhiên nhớ tới hành động kì quái của Liễu Nhị Long khi kính rượu ngày hôm qua, chợt hiểu ra.
Cô Nhị Long, cô đã hại em thảm rồi!
Trong lòng Kỷ Vu ngũ vị tạp trần, cũng không đến mức oán Liễu Nhị Long, suy cho cùng vẫn là mình không biết tiết chế, ỷ vào Chu Trúc Thanh chiều mình mà tùy ý làm bậy.
Sắc trời bên ngoài đã không còn sớm, mặt trời đã lên cao, loáng thoáng nghe được phòng cách vách, có tiếng người đi tới đi lui, có lẽ là Ninh Vinh Vinh bọn họ rời giường.
Kỷ Vu đánh giá, ước chừng lúc này đã là thời gian dùng cơm trưa, do dự nhìn người bên gối một cái, chậm rãi hoạt động cánh tay lót dưới đầu nàng, nhẹ nhàng đứng dậy.
Bị Kỷ Vu lăn lộn đến lợi hại, mèo con luôn luôn mẫn cảm cảnh giác thậm chí không hề cảm nhận được khi cô rời đi.
Đi ra ngoài viện, Kỷ Vu ngẩng đầu nhìn trời mới phát hiện, giờ phút này cũng chỉ khoảng 9 giờ sáng, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Vợ vợ tân hôn sao lại thức dậy sớm như vậy?
"Lão Kỷ, chào chuổi sáng! Trúc Thanh đâu, sao không thấy?" Ninh Vinh Vinh đang ăn cháo trong sân đình hóng gió, ăn điểm tâm tinh xảo, nét mặt toả sáng cả người thoả mãn.
Có thể thấy rằng tâm tình cô nàng cực kỳ tốt.
Trái lại, Thiên Nhận Tuyết bên cạnh đang mơ màng sắp ngủ, cả người uể oải, đáy mắt xanh đen như bị yêu tinh hút tinh khí.
Hay là... Mình đứng công thụ sai rồi?
Kỷ Vu bước vào, nói: "A Thanh còn đang nghỉ ngơi. Nhìn sắc trời bên ngoài, chị còn nghĩ rằng đã là buổi trưa, định làm chút thức ăn cho A Thanh."
"Chậc chậc chậc ~ mau đi đi, đừng để thất muội của em bị đói!" Cầm thú.
Dưới ánh mắt hâm mộ ghen ghét của Thiên Nhận Tuyết, Kỷ Vu chậm rãi đi về phía phòng bếp.
Tầm mắt phía sau như gai nhọn đâm vào lưng, Kỷ Vu muốn bỏ qua cũng khó.
Đây là làm sao vậy? Trách tôi vì cho hai người sổ nhỏ sao? Nhưng không phải tôi cho cô sao? Ngay cả giữ quyền chủ đạo cũng không được, khó trách bị Vinh Vinh đè.
Cần nguyên liệu nấu ăn gì phòng bếp cũng có, nhưng Kỷ Vu chỉ nhìn chằm chằm mấy thứ hoắc hoắc kia.
Pháp Tắc trong đầu cho cô bách khoa toàn thư, tuy không thể làm cho người chết sống lại, mọc lại thịt từ xương, nhưng tinh thông dược lý thì không thể nói chơi, rất nhanh đã tìm ra một phương thuốc bồi bổ thân thể.
Bổ huyết, bổ khí cho vào cùng nhau, Kỷ Vu ở phòng bếp một giờ làm ra một nồi canh bổ thập toàn đại.
Trên nước canh trong veo không tì vết điểm xuyết mấy trái táo đỏ, dưới đáy chén canh còn có một ít râu sâm, cũng như dược liệu từ tiểu tư khố của Thiên Nhận Tuyết.
Ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ chén canh tản ra, đột nhiên sắc mặt Kỷ Vu dịu đi, trái tim vẫn luôn bị thắt lại từ khi tỉnh dậy cuối cùng cũng thả lỏng được một chút. T