Nói xong, ông ta xé mở n.g.ự.c áo, Hàn phương sĩ thì rút ra một con d.a.o găm từ bên hông.
Lúc này, ánh sáng lạnh lẽo vừa vặn xuyên qua tấm gương chiếu vào mặt Liên Kiều đang đứng ở hành lang, nàng giơ tay áo lên che đi ánh sáng chói mắt, khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nàng lập tức đẩy cửa bước vào, quát lớn: “Đại nhân cẩn thận!”
Sau đó, nàng nhanh nhẹn dùng khuỷu tay đánh bay con d.a.o găm trong tay Hàn phương sĩ, che chắn cho Triệu thái thú.
“Đại nhân không sao chứ?”
Không ngờ Triệu thái thú lại gạt tay “Lục Vô Cữu” ra, cung kính hành lễ, rồi vội vàng tiến lên đỡ Hàn phương sĩ dậy, cẩn thận xin lỗi: “Hàn huynh không sao chứ?”
Hai người vô cùng lễ phép, Liên Kiều bối rối: “Hắn rõ ràng muốn g.i.ế.c ngươi, sao ngươi còn xin lỗi hắn.”
“Không phải.” Triệu thái thú vội vàng giải thích, “Điện hạ hiểu lầm rồi, Hàn huynh không phải muốn g.i.ế.c ta, mà là muốn lấy một chút m.á.u của ta làm thuốc dẫn, chữa bệnh cho Uyển Nương.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp