Náo loạn chốc lát, bụng nàng bỗng réo vang. Giờ đã khuya lắm rồi, thiện phòng sớm đã đóng cửa.
Đột nhiên, trong đầu nàng chợt lóe lên ký ức về tài nghệ nướng khoai lang của Lục Vô Cữu, mà trùng hợp thay, trong thiện phòng không xa kia lại có sẵn rất nhiều. Vì thế, nàng bèn nũng nịu thuyết phục hắn giúp nàng nướng một ít.
Lục Vô Cữu thoáng cứng người: “Không phải còn điểm tâm ư? Nếu đói thì tạm dùng lót dạ.”
Nhưng liên kiều lại cố chấp, níu lấy tay áo hắn mà lay động: “Không! Ta chỉ muốn chàng nướng thôi! Chẳng phải chàng rất giỏi sao?”
Lục Vô Cữu mím môi, hắn khó lòng cưỡng lại được dáng vẻ làm nũng của nàng. Đôi mắt long lanh ấy khiến người ta chẳng nỡ từ chối.
Cuối cùng, hắn cũng đồng ý, nhưng lại không cho nàng nhìn, nói là bí phương, thậm chí còn bày kết giới ra vẻ thần bí.
Liên kiều bĩu môi: “Giấu giấu giếm giếm, ai thèm xem chứ!”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp