Đến tối, cuối cùng cũng có chút thành quả, Liên Kiều quyết định cứ thử xem sao.
Nàng lén lút lẻn vào linh đường, canh lúc Chu Tĩnh Hoàn đang canh giữ linh cữu, liền thổi lên ở bên ngoài.
Tiếng nhạc vừa vang lên, giữa lông mày Chu Tĩnh Hoàn quả nhiên hơi nhíu lại.
Thấy vậy, Liên Kiều liền thổi càng hăng say hơn, chỉ tiếc là ngoài việc lúc đầu nhíu mày ra, Chu Tĩnh Hoàn không hề có vẻ mặt đau đớn gì, ngược lại nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, ánh mắt sắc bén.
Thấy tình hình không ổn, Liên Kiều lập tức quay đầu bỏ chạy, Chu Kiến Nam theo sát phía sau, hai người chạy như bay về phòng, mới tránh được sự truy đuổi của Chu Tĩnh Hoàn.
Cửa vừa đóng lại, Liên Kiều thở hổn hển, Chu Kiến Nam cũng sợ đến mức mặt mày tái mét.
"Sao bản nhạc này lại không có tác dụng với hắn? Chẳng lẽ là do ngươi thổi quá dở?"
"Dở?" Liên Kiều cười như không cười nhìn hắn.
"Hay! Hay!" Chu Kiến Nam lập tức đổi giọng.
Liên Kiều lúc này mới tha cho hắn, nhưng dù dở hay hay, nàng chắc chắn mình không thổi sai bất kỳ nốt nhạc nào, tại sao lại không có tác dụng với Chu Tĩnh Hoàn?
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp