Sau đó, hết cát bay lại đến đá lăn, một bữa cơm ăn còn mệt hơn đánh trận, Liên Kiều cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, phì phì nhổ bụi đất trong miệng ra: "Thời tiết trên Tiêu Minh sơn các ngươi cũng quá kỳ quái rồi, lát nữa có phải sẽ có rơi d.a.o xuống không?"
Chu Tĩnh Hoàn nhất thời cứng họng, nói với hàm ý sâu xa: "Nói không chừng thật sự là vậy, bên ngoài nhiều biến cố, chi bằng sư muội theo ta về viện của ta nhé?"
Liên Kiều nghĩ cũng được, đang định rời đi thì cát bay đá lăn đều dừng lại, thủy tạ lại trở nên vô cùng yên tĩnh, ngược lại là từ phía đối diện truyền đến tiếng cửa sổ đóng sầm lại.
Liên Kiều lẩm bẩm: "Xem ra gió trên đỉnh núi các ngươi thật sự rất lớn, ngay cả cửa sổ gỗ đàn hương chạm khắc nặng như vậy cũng bị thổi đóng sầm lại."
Chu Tĩnh Hoàn bật cười, Liên Kiều không hiểu hắn cười cái gì, nhưng lần này, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp