Lục Vô Cữu bây giờ cũng không có pháp lực, may mà thân pháp của hắn cũng khá linh hoạt, hai người tạm thời chưa bị thương.
Liên Kiều bị bức lùi từng bước, giẫm lên đống xương trắng, một chân giẫm phải một mảnh sọ bị c.h.é.m mất một nửa, nàng rùng mình một cái, nhất thời có cảm giác môi hở răng lạnh, nửa mảnh sọ này e rằng chính là kiệt tác của Thanh Hợp, mà trong số những người này cũng có một bộ phận không nhỏ hẳn là giống như bọn họ, vô tình xâm nhập, bị c.h.é.m thành mảnh vụn.
Liên Kiều kinh hồn bạt vía, cho dù nàng có linh hoạt đến đâu, cũng không thể chống đỡ nổi thanh kiếm này chia thành nhiều đạo, đồng loạt c.h.é.m tới như thế. Hơn nữa thanh kiếm này rất kỳ quái, lúc mới ra khỏi vỏ thì c.h.é.m cả hai người, bây giờ không biết vì sao lại chỉ c.h.é.m một mình nàng.
Chẳng lẽ là muốn đánh từng người một? Một thanh kiếm mà cũng sinh ra linh thức rồi sao?
Lại một lần nữa ba đạo kiếm quang đồng thời c.h.é.m tới, Liên Kiều mệt đến thở không ra hơi, hơn nữa, nàng còn phải giữ lấy cái quần chưa buộc chặt, hơi phân tâm một chút, không để ý từ bên phải còn có một đạo kiếm quang đánh tới, lúc nàng phát hiện ra, đạo kiếm quang đó đã ở ngay trước mắt…
Ngay khi nàng nghĩ mình tiêu đời rồi, một bàn tay bỗng nhiên ôm lấy eo nàng, kéo nàng ra, sau đó thanh kiếm đ.â.m mạnh vào vách đá, “keng” một tiếng, mặt tường lập tức nứt ra một khe dài.
Liên Kiều vẫn còn sợ hãi, nếu nàng không né tránh, e rằng chính nàng đã bị đ.â.m xuyên rồi.
Nàng vỗ vỗ ngực, quay đầu lại nhìn, phát hiện người kéo nàng là Lục Vô Cữu, chỉ thấy hắn nhướng mày, xoay tay nâng Xuyên Hoa Ẩm Huyết Kiếm của mình, sau đó Thao Thiết liền được đánh thức khỏi giấc ngủ, gầm rú lao vào quấn lấy Thanh Hợp kiếm.
Liên Kiều cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, may mà có Thao Thiết, tuy rằng ngày thường nó lắc lư cái đầu không ra đâu vào đâu, nhưng lúc mấu chốt lại rất hữu dụng, oai phong lẫm liệt, khí thế không hề thua kém Thanh Hợp.
Lúc chúng đang giao chiến, Liên Kiều bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.
Kỳ lạ, trong hang động này sao lại có nước? Liên Kiều nhìn quanh bốn phía, ánh mắt nhìn xuống thấp, lại thấy trên mặt đất không biết từ lúc nào đã nhỏ xuống vài giọt máu, nhìn lên trên, thì thấy m.á.u đó nhỏ xuống từ đầu ngón tay của Lục Vô Cữu, cánh tay phải của chàng lại bị cứa một vết thương dài cỡ một ngón tay.
Liên Kiều dịch lại gần: "Tay ngươi, là lúc chắn kiếm cho ta bị thương sao?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp