Cố Tình Dụ Dỗ Chương 3: P1 - 3

[Cập nhật lúc: 18:57 21/01/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Cố Tình Dụ Dỗ - Chương 3: P1 - 3 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

“Khi vợ anh đau lưng, không thể bổ củi, không thể gánh nước, anh có giúp cô ấy không? Không! Anh lại vội vã đi giúp Hồ Lệ Tinh gánh nước, bổ củi!”  

 

“Khi vợ anh không khỏe, không muốn làm việc, anh có làm thay cô ấy không? Không! Anh lại bận bịu lo cho Hồ Lệ Tinh!”  

 

“Khi vợ anh bị bệnh, phải truyền nước, anh có ở bên cạnh chăm sóc không? Không! Anh lại ở bên giường của Hồ Lệ Tinh, hỏi han ân cần!”  

 

“Sao vậy? Anh lấy vợ về là để làm bảo mẫu, để cô ấy lo hết mọi chuyện trong nhà, để anh có thể yên tâm đi chăm sóc người phụ nữ khác à?”  

 

“Anh thử đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, từ khi vợ anh đến doanh trại mấy tháng nay, anh đã mang về nhà được tấm phiếu vải, phiếu thịt nào chưa? Anh đã mua cho cô ấy thứ gì chưa?”  

 

“Sao thế? Đưa những thứ đó cho vợ anh thì tiếc, nhưng đưa cho góa phụ thì không tiếc sao?”  

 

"Anh nói anh là một người đàn ông, vậy mà không chăm lo nổi cho vợ mình, lại chuyên đi chăm sóc góa phụ nhà người ta."  

 

"Chỉ với thái độ của anh – ăn trong bát lại cứ ngóng trong nồi – mà dám nói tôi không biết xấu hổ, còn bảo tôi có tư tưởng bẩn thỉu sao?"  

 

"Theo lý lẽ của anh, đến nhà người khác giúp đỡ là không biết xấu hổ, vậy thì trong cả khu đại viện này, kẻ không biết xấu hổ nhất hẳn là anh rồi, đúng không?"  

 

"Anh đừng phủ nhận. Nếu anh phủ nhận, thì chỉ có thể là tất cả những thứ đó là do cô góa phụ kia chủ động đòi hỏi từ anh. Mà nếu vậy, thì chính cô ấy là người không biết xấu hổ, tư tưởng không sạch sẽ, tham lam những thứ không thuộc về mình."  

 

"Anh có cam lòng để cô ấy mang tiếng như vậy không?"  

 

Tôi thở ra một hơi, không phải lỗi của tôi đâu, là anh tự tìm đến để bị mắng đấy, tôi chẳng qua chỉ đáp ứng nguyện vọng của anh thôi.  

 

Anh hãy tự chọn đi: Anh không biết xấu hổ và tư tưởng bẩn thỉu, hay chính Hồ Lệ Tinh là người như thế?  

 

Người có chút liêm sỉ thì bị tôi nói như vậy đã bỏ đi từ lâu rồi. Nhưng Lương Khoan lại là kẻ không có liêm sỉ, chẳng những không đi, mà còn tỏ ra càng bị mắng càng hăng!  

 

"Sao cô nói năng khó nghe thế? Góa phụ gì chứ, đó là vợ của đồng đội tôi! Tôi giúp đỡ cô ấy là điều nên làm, đó là một hành động cao thượng!"  

 

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Lúc đó tôi chỉ biết thở dài, tự hỏi sao bố tôi lại mù quáng đến mức gả tôi cho một người đàn ông như thế này.  

 

"Anh giúp đỡ vợ đồng đội là cao thượng, vậy việc tôi chăm sóc cho con liệt sĩ thì không phải cao thượng sao? Anh mở miệng vu khống rằng tôi và anh Vương lén lút trước khi ly hôn, vậy nếu tôi nói anh và góa phụ kia lén lút từ trước thì cũng chẳng có gì sai đúng không?"  

 

"Tôi thật sự không hiểu, sao da mặt anh lại dày đến thế. Anh nói gì thì thành sự thật à?"  

Truyện mới