Một ngày cuối tuần, tuần sau là bắt đầu thi học kì I, Quân Kì cũng chả thèm quan tâm lắm. Jennie hẹn đi mua sắm với Lucy, không có ai ở nhà, mở mắt ra Quân Kì nhận ra sự trống trãi phần còn lại bên chiếc giường. Cậu trống trãi, nhớ, thật sự là nhớ Vân Quân. Nhưng cậu lại sợ Jennie buồn, cô ấy yêu cậu, cậu cũng cần có trách nhiệm phải chăm sóc cô ấy. Jennie không phải lo sợ thành người thay thế, vì có bao giờ Quân Kì muốn quên Vân Quân.
- Nếu sáng nào cũng vậy thì chết mất.
Mở tivi, mắt cứ hướng vào điện thoại, cậu biết, Jennie biết, lúc nào cái tên Vân Quân luôn nằm trong hàng 1 hoặc 2 của thanh tìm kiếm, dù trong hộp thoại tin nhắn nó đã chìm xuống rất sâu. Cái biệt hiệu của Vân Quân, cậu vẫn chưa đủ tàn nhẫn thẳng tay xoá, ngày nào cũng đọc lại.
- Xin lỗi? Chẳng có ý nghĩa gì cả, nếu một lần nữa thì em vẫn chọn yêu cô, dù thật sự bây giờ mọi thứ trong đầu rất là rắc rối.
Tắt màn hình điện thoại, mắt hướng lên tivi đang chạy bài hát gần đây Quân Kì thích, thường vào list bài hát sẽ bấm chọn. Từng câu từng chữ, hoà vào lí trí, hoà vào con tim. Trêи đời này, có được mấy người ta dùng cả lí trí và con tim để yêu.
*Tách tách*
Tiếng mưa bên ngoài, mỗi thứ có cần tàn nhẫn như vậy không? Bão trong lòng chưa có ý định dứt, mưa bên ngoài lại cứ thi đua nhau rơi xuống. Từng giọt từng giọt bám lên tấm kính, chảy xuống đất, cố bám víu cuối cùng cũng vậy thôi.