Chờ Cậu Chuyển Trường Đã Lâu Chương 85: Sum họp

[Cập nhật lúc: 11:53 04/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Chờ Cậu Chuyển Trường Đã Lâu - Chương 85: Sum họp với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Khách sạn nằm ngay cạnh Đông Hồ, có thể kéo rèm cửa ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Tầm nhìn thoáng đãng, phong cảnh đẹp đẽ yên tĩnh. Thời tiết đầu thu có gió mát, giống hệt mùa thu đầu tiên Hạ Khâm đến Tây Thành.

Hai ngày nay Lâm Tư Tắc bận rộn với đám cưới, cậu ta chở bọn họ đến khách sạn rồi không có thời gian để chăm sóc, còn phải cùng Trần Văn Hân đi tàu cao tốc đón Nghiêm Toa Toa và Triệu Xảo. Sau khi để lại câu “hai anh nghỉ ngơi đi” với hai ông chủ, cậu ta nắm tay vợ quay lại xe, hướng đến ga tàu cao tốc.

Hạ Khâm đặt hành lý xuống, đứng trước cửa sổ sát đất duỗi người. Vì Đông Hồ là danh lam thắng cảnh nên khách sạn không xây cao. Cả hai đều ở tầng 21, dù không cùng phòng nhưng cũng sát vách nhau.

Hạ Khâm vừa mới giơ tay lên, Tạ Tinh Lan liền nhân cơ hội cậu chưa buông tay xuống, ôm cậu từ đằng sau. Lồng ng.ực của người đàn ông to lớn rắn chắc, nhiệt độ cơ thể nóng rực, dựa vào đây làm cậu cảm giác an toàn. Hạ Khâm bất giác lùi bước nhỏ để kề sát Tạ Tinh Lan hơn.

Một hành động theo thói quen.

Trên vai cậu nâng một cái đầu nặng trĩu, ở eo thì được giữ bởi hai cánh tay mạnh mẽ. Tạ Tinh Lan ôm người ta sẽ biến đối phương thành trang sức, hắn như muốn cuộn Hạ Khâm lại, nhét vào trong túi.

Hắn ôm cậu chặt chẽ chẳng giác gì đang xiềng xích cậu, làm cậu không thể nhúc nhích. Nhược điểm của cái ôm là quá nóng vào mùa hè, mùa thu và mùa đông thì rất thích hợp để sử dụng tại nhà.

“Còn lâu mới đến giờ ăn tối, em muốn đi dạo Tây Thành không?”

Hạ Khâm hơi động lòng trước lời hắn nói, nhưng cậu cũng sợ bị nhận ra, hại nhiều hơn lợi nên cậu do dự.

Tạ Tinh Lan nói: “Đi dạo mấy chỗ ít người thì sao? Anh nắm rành Tây Thành trong lòng bàn tay.”

Hạ Khâm như cười như không: “Đừng xem thường, thầy Hạ rất hot.”

“Ừm ừm, anh biết mà, vợ anh là một ngôi sao lớn.”

“…” Miệng lưỡi trơn tru.

Cuối cùng Hạ Khâm vẫn đầu hàng trước sức mê hoặc của đi dạo chơi ở Tây Thành, nghĩ lại mà không khỏi xúc động. Vì cậu thường xuyên chuyển trường nên cậu cho là mình sẽ không có cảm giác thuộc về bất kỳ thành phố nào, nhưng bây giờ, Hạ Khâm phải thừa nhận cậu rất nhớ nơi này.

Nhớ ngôi trường trung học từng theo học, những con đường đã đi, những người bạn đã làm quen và cả khoảng thời gian thiếu niên hoang dã.

“Để em đi lấy mũ đã.” Hạ Khâm đẩy hắn ra, mở vali lấy chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Bên cạnh còn có hộp kính đựng cặp kính gọng đen, khá giống với cái cậu đeo hồi trung học.

Khác biệt là cái kia có độ, còn cái này chỉ là gọng đen thuần túy. Bản thân Hạ Khâm trông đã rất trẻ, không thể đoán được cậu bao nhiêu tuổi. Sau khi đeo kính gọng đen, cậu càng có vẻ nhỏ thêm vài tuổi, cộng với áo hoodie xám và quần jean, nhìn không khác gì thời cấp ba.

Cho dù bây giờ cậu có lẻn vào trường Trung học số 2, sẽ không có ai nghi ngờ tuổi tác của cậu. Ánh mắt Tạ Tinh Lan thoáng thẫn thờ lúc thấy cậu đeo kính, hắn gần như tham lam đảo mắt quanh khắp khuôn mặt cậu.

Thầy Hạ minh tinh đương nhiên là ngon.

Nhưng bé học sinh Hạ càng thêm trong trẻo vừa miệng.

Ngày nào mình cũng được đút món ngon.

Tạ Tinh Lan thở dài: Chư vị trước màn hình đừng ghen tị.

Hạ Khâm vừa thay quần áo xong thì cánh tay cậu bị níu lấy, giây tiếp theo cậu rơi vào cái ôm mạnh mẽ. Tạ Tinh Lan ôm cậu ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh giường, Hạ Khâm vặn vẹo người: “Anh muốn làm gì?”

“Anh muốn hôn.” Tạ Tinh Lan khàn giọng: “Hôn kiểu ăn nước miếng.”

“…” Ngoài chuyện này ra, đầu óc anh không thể nghĩ tới chuyện gì khác hả?

“Anh bị gì vậy, tự nhiên muốn hôn?” Tuy nói thế nhưng thầy Hạ không đứng dậy.

“À, tại anh sực nhớ ra, lát nữa ra khỏi cửa thì anh không được hôn em.” Tạ Tinh Lan trân trọng thời gian quý báu của mình: “Buổi tối ăn cơm với nhóm thằng Lâm, cũng không hôn em được. Ngày mai dự tiệc cưới lại càng không thể làm –”

Mặt Hạ Khâm đỏ rực, bịt chặt miệng hắn: “Anh!”

Cậu xấu hổ lúng túng đến nỗi phải hạ giọng: “Anh nói chuyện uyển chuyển đi được không?”

Suýt nữa nói từ nên bị làm mờ ra rồi!

“Được.” Tạ Tinh Lan: “Dù sao thì anh đây cũng đã tính rồi, nếu bây giờ chúng ta không hôn nhau thì sẽ bỏ lỡ cơ hội cuối. Hay là thầy Hạ đồng ý hôn môi với anh ở ngoài?”

“Thầy Hạ từ chối.” Muốn lên hot search hả?

Tạ Tinh Lan nhìn Hạ Khâm bằng ánh mắt thẳng thắn mà nặng tình. Nếu chó con có thể biến thành người, hẳn là nó sẽ có đôi mắt thế này. Tình cảm cuồng nhiệt trao thẳng cho cậu, không hề che giấu. Ánh mắt hắn vừa nóng bỏng vừa dịu dàng, có chút vẻ đáng thương.

Hạ Khâm mềm lòng nhưng vẫn cứng miệng: “Sáng nay chúng ta đã hôn rồi.”

“Em cũng biết à.” Tạ Tinh Lan thì thầm: “Bảy tiếng không hôn thầy Hạ rồi còn gì.”

Hạ Khâm: “…”

“Hôn một cái đi?”

“……”

Tạ Tinh Lan xoay người cậu lại, hôn lên môi cậu: “Hôn cái nào hôn cái nào.”

Hạ Khâm bó tay, cậu cười: “Ây da anh…”

Cậu nói: “Anh muốn hôn thì hôn đi, có bao giờ em từ chối anh thành công chưa?”

Sự thật đúng là vậy.

Chủ yếu là vì Tạ Tinh Lan muốn chọc ghẹo cậu, thực chất là đã hôn cậu mấy lần. Hắn lại hôn môi Hạ Khâm, cậu chủ động hé miệng, Tạ Tinh Lan thành thạo m.út đầu lưỡi của cậu, thay đổi góc độ biến thành nụ hôn nóng bỏng.

Khoảnh khắc hai người ra khỏi nhà thì đã là nửa tiếng sau. Hạ Khâm được bế lên từ ghế sô pha, người đàn ông này thật sự y hệt chó, mỗi lần hôn đều đè cậu xuống dưới thân hắn.

Tay chó cũng không chịu ngoan, xoa ngực cậu làm cậu đau nhức, bị hắn bóp phát sưng

Truyện mới