Chờ Cậu Chuyển Trường Đã Lâu Chương 82: Yêu phi

[Cập nhật lúc: 11:53 04/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Chờ Cậu Chuyển Trường Đã Lâu - Chương 82: Yêu phi với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Hạ Khâm vừa rời khỏi phòng bệnh, đằng sau liền phát ra tiếng ồn ào. Có lẽ đây là lần đầu Tạ Kính lĩnh hội ​​bản lĩnh độc mồm của Hạ Khâm, nếu ông ta là Tưởng Quyền thì đã quen từ lâu rồi. Ông ta tức giận đến mức ngồi bật dậy muốn đuổi theo cậu ra ngoài cửa, nhưng chân tay ông ta bất tiện nên ngã nhào xuống đất.

Các y tá giật mình chạy tới đỡ ông ta dậy.

Nhìn hai vệ sĩ ở cửa, Hạ Khâm bình tĩnh nói: “Tôi không làm gì cả.”

Vệ sĩ tận chức tận trách, ngăn cậu lại.

“Thôi được.” Hạ Khâm đành ngồi xuống ghế bên cạnh, chuẩn bị gửi tin nhắn theo kiểu “yêu phi” cho Tạ Tinh Lan: Bao giờ anh chủ Tạ mới thành công cướp ngôi? Bây giờ bạn trai anh đang bị vệ sĩ chặn lại ở bệnh viện, không về nhà được…

Hạ Khâm mới gõ được mấy câu đầu đã nghe thấy tiếng bước chân vững vàng nhưng gấp gáp vọng đến từ phía cửa. Cậu quá quen với Tạ Tinh Lan, nghe âm thanh là biết ngay chủ nhân tiếng chân là ai.

Hạ Khâm vừa đứng dậy liền bất ngờ rơi vào cái ôm ấm áp, Tạ Tinh Lan ôm chặt lấy cậu.

Hạ Khâm vỗ lưng hắn: “Em không sao, bọn họ không làm khó em.”

Cậu định hỏi Tạ Tinh Lan làm sao hắn biết cậu ở đây, cậu đã cố tình không cho hắn biết.

Nghĩ lại thì, à đúng rồi, đã trôi qua năm năm. Ngoài bản thân cậu trưởng thành, Tạ Tinh Lan cũng đã trưởng thành. Cậu mơ hồ nhớ lại năm năm trước lúc Tạ Kính ép buộc cậu chia tay, thậm chí ông ta còn châm điếu xì gà để làm màu. Bây giờ ông ta chỉ có thể nằm nén giận trên giường, chia rẽ đôi uyên ương còn lịch sự thêm từ “hy vọng”.

Ngay cả lão già kia cũng đã học được cách cư xử phải phép, cậu không tin Tạ Tinh Lan chưa đứng vững ở Hành Thế.

Bệnh viện tư nhân này là của nhà họ Tạ, Hạ Khâm xuất hiện ở đây, chỉ cần vài phút là Tạ Tinh Lan tìm ra tung tích của cậu.

Tạ Tinh Lan vẫn không chịu buông tay, hắn thật lòng rất sợ. Dù hắn đủ mạnh mẽ, cảnh tượng bị ép chia tay cách đây năm năm vẫn là cơn ác mộng của hắn.

“Bịch” một tiếng, trong phòng bệnh lại phát ra động tĩnh lớn, Tạ Tinh Lan lấy lại tinh thần. Tạ Kính vừa đứng dậy liền thấy con trai đang ngạo mạn làm “đồng tính” ngay trước mặt mình, tâm lý ông mới điều chỉnh xong lập tức sụp đổ.

Lần sụp đổ này còn nghiêm trọng hơn cả lúc Hạ Khâm nói lời cay độc với ông ta, máy móc bên giường kêu loạn, nhốn nháo khắp cả lên, lão già chưa kịp nói gì với Tạ Tinh Lan đã bị đưa đi cấp cứu.

Trong hành lang bệnh viện chỉ còn lại Tạ Tinh Lan và Hạ Khâm.

Tạ Tinh Lan như đột ngột tỉnh giấc, hắn kéo Hạ Khâm vào lòng, kiểm tra cậu từ đầu đến chân: “Có phải ông ta thuê người đến đánh em không?”

“…Xã hội pháp trị anh trai ơi.” Hạ Khâm câm nín, nhưng thấy Tạ Tinh Lan mím chặt khóe môi, cậu thành thật trả lời: “Không phải, chỉ có hai vệ sĩ chặn em lại thôi.”

Xét theo tâm trạng không mấy tốt đẹp của Tạ Tinh Lan  hiện tại, công việc của hai vệ sĩ lành ít dữ nhiều.

“Tạ Kính nói gì với em?” Tạ Tinh Lan nắm lấy vai cậu hỏi.

“Bảo em chia tay với anh.” Hạ Khâm đáp.

“Đệt!” Mấy năm gần đây Tạ Tinh Lan hiếm khi chửi thề, nhưng bây giờ hắn không nhịn được.

“Em không đồng ý.” Hạ Khâm vội giải thích: “Em không đồng ý thật.”

“Vì sao em lại lén anh đến gặp ông ta?” Tạ Tinh Lan mím môi.

Hạ Khâm: “…”

Là do cậu quyết định sai lầm.

Câu trả lời khẳng định của Hạ Khâm đã xoa dịu cảm xúc của Tạ Tinh Lan rất tốt. Đến bây giờ cậu mới nhận ra rằng dường như Tạ Tinh Lan bị PTSD từ cuộc chia tay còn nặng hơn cậu. Hắn sắp trở thành một ông chủ lớn, nhưng giờ hắn lại hành động như trẻ con, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng.

Tạ Tinh Lan thở phào, lẩm bẩm: “Em vụng trộm đi gặp người đàn ông khác sau lưng anh sao?”

Hạ Khâm: “…?” Người này lại nổi điên rồi phải không.

“Lại còn là một ông già.” Biểu cảm của Tạ Tinh Lan khó diễn tả.

“Nhân lúc em còn áy náy với anh, tốt nhất là anh nên nói ít lại.” Thầy Hạ lạnh lùng nhéo cánh tay hắn.

“Shh—— đau đau đau, này thầy Hạ nhéo thật hả!” Tạ Tinh Lan khoa trương che cánh tay mình lại.

Sự náo động khiến không khí lại bắt đầu lưu thông.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ vội vã đi ra thông báo. Tình hình đã ổn định nhưng tần suất phát bệnh gần đây quá cao, mong người nhà mau chóng chuẩn bị sẵn sàng. Rất có thể… chỉ là chuyện khoảng một năm nữa thôi.

Chuyện liên quan đến sống chết, Tạ Tinh Lan không nói lời nào chướng tai. Tạ Kính đúng là lão già ngu si, nhưng hai người là ba con ruột. Cả hai có hiềm khích với nhau, Tạ Tinh Lan không thể bình tĩnh sống chung với ông ta, điều duy nhất hắn có thể làm là cung cấp tiền bạc và chữa bệnh. Hắn không phải thánh nhân, nhưng hắn vẫn có thể duy trì chuẩn mực đạo đức tối thiểu của một người con đối với Tạ Kính.

Đợi khi nào ông già về trời, hắn sẽ chôn ông ở đâu đó cách xa mẹ hắn tít tắp.

Nếu hôm nay đầu óc Hạ Khâm hồ đồ muốn chia tay với hắn, đảm bảo Tạ Tinh Lan sẽ cho ông ta biết thế nào là “thằng con bất hiếu” chân chính.

Giải quyết xong chuyện ở bệnh viện, Tạ Tinh Lan dẫn Hạ Khâm xuống lầu, không muốn ở lại đây thêm nữa. Lên xe, Hạ Khâm nghĩ mình nên giải thích động cơ đằng sau hành động của mình.

“Tạ Tinh Lan.” Hạ Khâm gọi hắn.

“Hả.” Tạ Tinh Lan tự lái xe đến đây, không gọi tài xế.

Có thể thấy hắn hoảng loạn đến mức nào khi biết Hạ Khâm xuất hiện ở bệnh viện nơi Tạ Kính đang nằm. Nếu nhìn kỹ thì thậm chí hắn còn không đeo đồng hồ, hẳn là hắn đã vội vàng ngồi bừa vào chiếc xe nào đó rồi rời khỏi nhà.

“Chắc em chưa nói với anh năm năm trước, Tạ Kính đã từng tới tìm em.”

Đúng là Hạ Khâm không nói, nhưng ngày hôm sau đó Tạ Tinh Lan đã biết từ camera giám sát.

“Lúc đó ông ta cũng nói câu đó với em, nói em chia tay với anh. Lúc đó em nghèo, không có bản lĩnh, bị ông ta hù dọa, em đã dao động vài giây.”

Cả hai đều cho là bản thân đã gần quên hết chuyện xảy ra cách đây năm năm. Tự lừa mình dối người bước tiếp về phía trước, thực chất thì khi vừa nhắc đến, chiều hôm chia tay đó, Hạ Khâm uống cà phê vị gì, hôm ấy giảm giá bao nhiêu, cậu đã uống mấy ngụm, hắn đều nhớ rõ ràng từng chi tiết một.

Đó là cơn ác mộng đã hành hạ cả hai người trong nhiều năm.

“Năm năm chia tay anh, em vẫn cứ nghĩ, giá như có thể quay ngược thời gian thì tốt biết mấy.” Hạ Khâm tức giận nói: “Nếu Tạ Kính lại đe dọa ép em chia tay với anh, chắc chắn em sẽ đấm ông ta một cú.”

Chiếc Maybach dừng lại ở đèn giao thông.

“Đây là lý do hôm nay em đi gặp Tạ Kính một mình.” Hạ Khâm giải thích: “Em muốn chứng minh mình đã khác so với năm năm trước.”

“Vậy em có đấm ông ta không?” Tạ Tinh Lan hỏi.

Câu hỏi góc độ xảo quyệt khiến thầy Hạ sửng sốt.

Cậu mở miệng: “…Không.”

Nhưng cậu đã thành công chọc Tạ Kính phát cáu phải vào ICU.

Cũng là một kiểu trả thù

Truyện mới