Chờ Cậu Chuyển Trường Đã Lâu Chương 77: Ngửa bài

[Cập nhật lúc: 11:53 04/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Chờ Cậu Chuyển Trường Đã Lâu - Chương 77: Ngửa bài với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Hạ Khâm: [……]

Hạ Khâm: [Mặt anh có gì đẹp?]

Tạ Tinh Lan lùi một bước: “Ngoài khuôn mặt ra, em nhìn chỗ khác cũng được.”

Hạ Khâm gửi một hàng dấu ba chấm dài hơn.

Trợ lý liếc mắt nhìn: “Điều hòa trong phòng cao quá à thầy Hạ? Mặt anh đỏ thế.”

Với tư cách là một trợ lý nghệ sĩ chuyên nghiệp, cô nhanh chóng vẫy tay: “Nhân viên trường quay! Mở điều hòa cao quá! Thầy Hạ nóng đỏ cả mặt rồi!”

Hạ Khâm nắm chặt điện thoại: “Em, em im lặng đi.”

Trợ lý: “!”

Trợ lý chớp mắt: “Sao vậy thầy Hạ?”

“Anh không nóng.” Hạ Khâm nói bằng mặt không chút biểu cảm: “Đừng hét nữa.”

“À à, không sao đâu thầy Hạ.” Trợ lý háo hức muốn thử: “Anh là diễn viên xuất sắc nhất! Anh có thể ra dáng kiêu kỳ!”

Thầy Hạ: “…”

Thầy Hạ không muốn ra dáng kiêu kỳ.

Lại thêm một trợ lý ngu ngốc, hồi đó cậu chọn ra kiểu gì???

Hạ Khâm cúi đầu nhìn tin Tạ Tinh Lan gửi, không muốn nói gì nữa. Cách tốt nhất để đối phó với những người mặt dày là phớt lờ họ. Hạ Khâm cao quý lạnh lùng ngó lơ hắn hai giây, rồi gửi địa điểm studio cho hắn.

Khi Tạ Tinh Lan tới, nhiều người đưa mắt nhìn hắn. Nguyên nhân rất đơn giản, mọi người đều làm trong ngành giải trí, tất nhiên sẽ chú ý đến đàn ông đẹp trai. Một anh chàng đẹp như Tạ Tinh Lan, ngoài khuôn mặt ra thì khí chất tỏa ra cũng hấp dẫn, hắn mang dáng vẻ của nhà tư bản trẻ tuổi đầy tham vọng mà khó ai diễn được.

Đạo diễn thấy vậy liền tiến lại hỏi: “Kia là ai?”

Cao Phong đang uống trà sữa, thấy ông chủ Tạ giá lâm thì đáp: “Bạn của anh Khâm.”

Sau khi suy nghĩ một lúc, y nói ẩn ý: “Bạn cũ.”

“Ồ… trời sinh có gương mặt ăn chén cơm này.” Đạo diễn sinh lòng yêu tài: “Cậu ấy làm trong ngành giải trí à?”

“Anh nghĩ sai rồi.” Cao Phong cười: “Anh có bán hết người trong hiện trường cũng không đủ sức nuôi anh ấy.”

Lúc Tạ Tinh Lan tới thì đoàn quay chụp đã sắp xong công việc.

Hôm nay Hạ Khâm trang điểm nhẹ vì chụp ảnh tạp chí, Tạ Tinh Lan vừa nhìn là nhận ra ngay, hắn nhìn khuôn mặt mình ngày đêm mong nhớ, chợt nói: “Thật ra tôi thấy mặt mộc của thầy Hạ đẹp hơn.”

Thầy Hạ: “…”

Mọi người lặng thinh mấy giây.

Người trợ lý không khỏi lẩm bẩm: “Đúng là thẩm mỹ của trai thẳng.”

“Thật ra thì cũng bình thường.” Hạ Khâm cứu vãn thể diện của Tạ Tinh Lan: “Lúc đầu anh cũng không hiểu công dụng của mấy mỹ phẩm này.”

Tạ Tinh Lan nhướng mày, vừa khéo thợ trang điểm tới. Hạ Khâm còn vài cảnh cuối, mấy thợ trang điểm đến vây quanh cậu, lập tức đẩy Tạ Tinh Lan ra xa. Nhưng tính tình hắn tốt, tới đây chủ yếu để bầu bạn với Hạ Khâm, không hiểu gì về lĩnh vực chuyên môn.

Hắn ngồi ở một bên, không lướt điện thoại mà thoải mái ngả người ra sau ghế, trường quay bị hắn biến thành buổi hội nghị tài chính.

Thợ trang điểm Alex là mỹ nam thanh tú, từ chiếc áo ngắn tay bó sát để lộ rốn và quần jean cạp trễ, có thể thấy khuynh hướng tính dục của người này không phải là thẳng. Y là thợ trang điểm rất nổi tiếng trong ngành, có mối quan hệ tốt với Hạ Khâm.

Y xịt một lớp nước cho Hạ Khâm, nhỏ giọng hỏi: “Bé Khâm, anh chàng đẹp trai kia là bạn của em à?”

“Ừ.” Hạ Khâm đáp.

Mắt Alex sáng lên vì phấn khích: “Anh ấy thẳng hay cong? Có người yêu chưa?”

Hạ Khâm: “?”

Alex ngại ngùng: “Tôi ngắm trúng anh ấy. Bé Khâm cho tôi WeChat của anh ấy được không?”

Hạ Khâm chậm rãi nói: “Không được.”

Alex: “?”

Hạ Khâm ước lượng khoảng cách giữa mình với Tạ Tinh Lan, chắc chắn hắn không nghe thấy mới bình tĩnh bảo: “Bạn trai cũ của tôi.”

Alex bất ngờ: “…Đù má. Được rồi, tôi bỏ cuộc. Nếu đối thủ là em thì tôi đã thua ngay từ lúc chưa bắt đầu.”

Alex tiêu hóa hết cảm xúc thất tình, bắt đầu buôn chuyện: “Trời má, bạn trai cũ!? Thế bây giờ người ta đang làm gì đó? Theo đuổi em lại à?”

Hạ Khâm lưỡng lự: “Không rõ lắm, hình như là thế.”

“Bé Khâm đừng có hình như.” Alex to gan sờ mặt Hạ Khâm: “Tự tin vào ngoại hình của mình đi. Em mà không trùng số với tôi là tôi đã đuổi theo em suốt ba ngày ba đêm.”

Hạ Khâm: “…”

“Đang nói gì đó?” Tạ Tinh Lan kéo ghế tới.

Hắn ngồi cách đây ba mét có hơn, thấy hai người nói chuyện hăng say, lại còn kề sát đầu nhau ngày càng gần, thế là nghiến chặt răng.

“Đang nói về màu son đấy anh đẹp trai.” Alex lắc thỏi son trong tay: “Anh nghe có hiểu không?”

Alex liếc nhìn hai người họ, quyết định tử tế giúp một tay: “Tôi đang chọn màu son cho thầy Hạ, anh đẹp trai muốn xem không?”

Có vẻ Tạ Tinh Lan rất hứng thú, hắn cầm mấy thỏi son lên, mở ra cẩn thận quan sát từng cây một y hệt nhà nghiên cứu khoa học.

“Anh thấy sao? Màu đó có hợp với thầy Hạ của chúng ta không?” Alex tò mò.

Tạ Tinh Lan: “Cái màu đỏ tươi này hả? Cũng đẹp.”

Alex: “…Đây là màu đỏ cà chua.”

Với cả anh nghĩ màu đỏ tươi hợp với thầy Hạ thật hả!! Anh đẹp trai kia!!! Đúng là thảm họa thị giác!!!

Alex quá thất vọng với thẩm mỹ của trai thẳng, y bỏ cuộc, hỏi Hạ Khâm: “Bé Khâm muốn son màu nào?”

Hạ Khâm liếc mắt nhìn, bình tĩnh nói: “Có gì khác nhau đâu, mấy thỏi này toàn là màu đỏ.”

Alex: “…” Đã bảo là màu đỏ cà chua!!!

Hai người ở bên nhau chắc chắn là định mệnh. Mệnh không phải trai thẳng nhưng bị bệnh trai thẳng.

Hạ Khâm bước ra khỏi phòng studio thì trời đã tối, cậu đã nói với Cao Phong và trợ lý tối nay sẽ ăn cơm cùng Tạ Tinh Lan. Cao Phong ấp úng nhìn hai người họ, cuối cùng nhắc nhở Hạ Khâm một câu: “Tuy là anh không dựa vào fan bạn gái để kiếm sống, nhưng hai người ở bên ngoài vẫn nên cẩn thận, đừng để bị chụp.”

“Bị chụp thì có sao?” Hạ Khâm nói.

Cao Phong còn tưởng ông trời sẽ bảo bị chụp thì công khai quan hệ luôn.

Nhưng lại nghe cậu lạnh mặt mở miệng: “Nếu anh bị chụp, cứ nói anh là bố anh ta.”

Cao Phong: “…”

Dạo này thầy Hạ ngang ngược hơn nhiều, còn biết thả miếng nữa.

Hể khoan đã… sao ông trời con không phủ nhận từ “công khai quan hệ”!?

Y muốn hỏi nhưng Hạ Khâm đã đi mất.

Cao Phong cũng chỉ nhắc một câu đó, Hạ Khâm hoạt động trong giới đã năm năm, giải thưởng xứng đáng nhận cũng đã nhận. Hơn nữa cậu làm trong giới điện ảnh, kiếm sống hoàn toàn dựa vào doanh thu phòng vé và nguồn lực.

Cậu có fan bạn gái, nhưng phần lớn là được quốc dân yêu thích. Nếu cậu hẹn hò thì không thành vấn đề gì lớn, nhưng nếu đối phương là người đàn ông đó, Cao Phong vẫn hơi lo.

Xe của Tạ Tinh Lan đậu ngay bên ngoài studio, chiếc xe thể thao vừa có vẻ giản dị vừa có vẻ sang trọng đỗ ở ven đường. Trong vòng nửa tiếng, có ít nhất bốn nhóm người đến chụp chiếc xe, ai cũng ghé mắt nhìn như tò mò chủ nhân chiếc xe.

Hạ Khâm nhìn xe, hỏi nhỏ: “Anh đổi xe rồi à?”

“À.” Tạ Tinh Lan mở cửa cho cậu: “Xe trước bị hỏng, vẫn đang sửa.”

Hạ Khâm cảm thán, đúng là sặc mùi nhà tư bản. Cậu ngồi vào xe, Tạ Tinh Lan bất giác vươn tay định thắt dây an toàn giúp cậu, nhưng cậu đã thắt xong trước.

Hạ Khâm thấy thế, không khỏi bất ngờ: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Tạ Tinh Lan rút tay về, đặt lên vô lăng, thản nhiên nói: “Tôi còn định thắt dây an toàn cho em, ghi chút điểm.”

Hạ Khâm: “…” Anh muốn ghi điểm gì với “bạn cũ” chứ?

Hạ Khâm từ từ ngồi thẳng dậy, dựa vào lưng ghế phụ. Khó giữ khóe môi xuống hơn cả giữ cây AK. Không phải cậu ảo tưởng, cảm giác Tạ Tinh Lan đang tán tỉnh cậu lại dâng lên rồi, hiện rõ rệt theo thời gian.

Hạ Khâm không biết hắn có ý đồ gì, hắn cũng không nói rõ là muốn theo đuổi cậu. Lỡ đâu do cậu tự tưởng tượng thì sao?

Thầy Hạ buồn phiền.

———

Thầy Hạ nghĩ nỗi buồn phiền sẽ quấy nhiễu mình, nhưng cậu đã đánh giá thấp mức độ mình buồn ngủ. Trước đây Hạ Khâm có làm việc liên tục trong mười hai giờ cũng khó chìm vào giấc ngủ, vậy mà bỗng dưng gần đây, chất lượng giấc ngủ của cậu được cải thiện đáng kể một cách kỳ diệu.

Nhất là khi ở bên cạnh Tạ Tinh Lan, chỉ mất vài giây là cậu ngủ thiếp đi. Sau mấy lần suy tư thì có lẽ là vì phản xạ có điều kiện, cậu nhớ lúc mình sống chung với Tạ Tinh Lan, cậu luôn ngủ rất say. Chắc là trong tiềm thức, cậu luôn coi hắn là chốn an toàn.

Hạ Khâm ngủ suốt dọc đường, lúc sắp xuống xe, Tạ Tinh Lan mới gọi cậu dậy.

“Em buồn ngủ như thế, có muốn ngủ thêm chút nữa không, hay hôm khác rồi ăn?”

Hạ Khâm mơ màng tỉnh giấc, chỉ nghe được câu “hay hôm khác rồi ăn”.

Hôm khác? Không được!

Cậu gần như bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương với cụm “hôm khác”. Trải qua cuộc chia tay chóng vánh cách đây năm năm, Hạ Khâm đã rút ra kinh nghiệm lớn nhất trong đời người.

Muốn làm gì thì phải làm ngay lập tức, “hôm khác” chính là viễn cảnh xa vời.

Huống hồ thầy Hạ sẽ không thừa nhận rằng, cậu đã âm thầm mong chờ buổi hẹn hò này mấy ngày qua

Truyện mới