Tạ Tinh Lan lượn một vòng dưới lầu rồi lại được toại nguyện quay lại trên lầu.
Trở về phòng khách, Hạ Khâm cảm thấy ngày hôm nay quá thần kỳ. Trong đầu cậu chỉ còn một câu: Đều là bạn cũ, về nước qua đêm tại nhà bạn là bình thường.
“Tôi không…”
Tôi không có ý gì khác.
“Mà thôi.”
Nói biết bao nhiêu lần rồi, bản thân Hạ Khâm cũng bắt đầu không tin nữa.
Phải, cậu bảo Tạ Tinh Lan lên đây là vì có ý, tiếc nuối không muốn để hắn đi, thì sao? Giỏi thì cắn cậu đi