Một ngày nọ, bác sĩ phát hiện Hạ Khâm nguyện ý hợp tác điều trị. Không phải giả vờ nguyện ý như trước đây, khi ấy hỏi cậu cái này thì cậu sẽ trả lời cái nọ, dù cậu có bướng bỉnh cũng đành chịu. Nhưng vào buổi chiều đó, cậu buông bỏ mọi cảm xúc, đến cả tâm hồn cũng nhẹ nhõm.
Sự tiến triển của Hạ Khâm mang lại cho mọi người một tia hy vọng.
Chiều hôm ấy, cậu chủ động nói với bác sĩ về tâm trạng của mình, Hạ Nghiên đứng ngoài cửa che miệng thầm khóc. Tưởng Quyền đứng xa xa, muốn tiến đến ôm vợ nhưng cuối cùng chỉ thở dài.
Hạ Khâm bắt đầu nổi hứng thú chơi vài trò chơi như muốn tìm lại thú vui mà mình đã quên mất. Thật ra cậu thích làm bài hơn, nhưng Hạ Nghiên lại mang suy nghĩ kỳ quặc rằng cậu mới khỏe hơn, không nên sử dụng đầu óc quá độ.
Điều duy nhất khiến bà lo lắng là Hạ Khâm vẫn chưa thích ăn cơm. Trước kia cậu không thích ăn món chính, chỉ thích ăn đồ ăn nhanh, thỉnh thoảng ăn mấy món đồ vặt. Bây giờ thì cậu vừa không hứng thú với đồ ăn vừa không thèm ăn, Tưởng Quyền thuê nhiều đầu bếp năm sao để tỉ mỉ chuẩn bị ba bữa một ngày cho Hạ Khâm, nhưng Hạ Khâm thường chỉ nhấc đũa hai lần rồi đặt xuống.
Mặc dù đã khá hơn, cậu vẫn dành đa số thời gian để đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cậu lại ăn qua quýt mấy miếng rồi bò lên giường, Diêm Mạn nắm lấy Hạ Nghiên kéo bà sang một bên: “Cô ơi, hay là con nấu cho Khâm cưng ăn vài bữa? Bác sĩ có cho phép không ạ?”
Lần trước Diêm Mạn giúp Hạ Khâm trốn khỏi bệnh viện, làm cậu ngất xỉu bên ven đường, cô gái này vẫn luôn thấy có lỗi. Bây giờ cô muốn khôi phục hình tượng của mình trong mắt Hạ Nghiên.
“Tiểu Khâm có ăn không?” Hạ Nghiên lo lắng: “Sợ là thằng bé không ăn, lại làm phiền con nữa.”
“Không thử thì làm sao biết được ạ?” Diêm Mạn tránh ánh mắt của bà: “Đồ, đồ ăn con nấu cũng khá ngon, cô cho con thử một lần đi.”
Hạ Nghiên bất an gật đầu.
Thôi thì cứ cố cứu vãn tình thế vậy.
Rồi Diêm Mạn đảm nhiệm trọng trách đầu bếp năm sao, hôm sau mang đồ ăn đến cho Hạ Khâm. Khi cô đặt đồ ăn lên bàn, Hạ Khâm sửng sốt: “Cái gì đây?”
“Cơm với rau.” Diêm Mạn nói sự thật.
Hạ Khâm: “…” Cậu không bị bệnh đến mức hồ đồ không nhận ra đồ ăn.
“Tôi biết.” Hạ Khâm nói: “Sao lại là bà mang tới?”
“À à.” Diêm Mạn giải thích: “Gần đây tôi quyết tâm học nấu ăn trên Tiểu Hồng Thư, tôi thấy ngày nào ông cũng ăn ít hơn cả mèo, gầy tong gầy teo rồi.”
Nói xong, cô nương còn bày nét xúc động bổ sung thêm: “Sao tôi lại không mắc bệnh như ông chứ?”
“Đừng nói linh tinh.” Hạ Khâm ngăn cô nói bậy.
“Vậy thì thiếu gia Khâm à, thiếu gia hãy nghĩ đến việc em bận rộn cả buổi sáng, nể mặt em ăn mấy miếng đi.” Diêm Mạn giục cậu.
Cho dù cô không nói, Hạ Khâm cũng sẽ ăn. Cậu không có ý tuyệt thực, hơn hết là cậu rất trân trọng số ít bạn bè của mình. Món này do Diêm Mạn tự nấu nên Hạ Khâm đương nhiên phải ăn.
Cậu ép mình ngồi vào bàn, múc một muỗng cháo. Cậu tự ngẫm từ nhỏ đến lớn cô nương này chưa từng xuống bếp lần nào, món đầu tiên cô nấu chắc chắn sẽ có hương vị thảm họa.
Hạ Khâm bày ra thái độ uống thuốc bắc, như thể quyết tâm tự đầu độc bản thân, múc ăn một muỗng.
Kết quả là….. không dở lắm?
Cậu lộ vẻ ngạc nhiên.
“Thế nào?” Diêm Mạn hồi hộp nhìn cậu.
“…Ngon lắm.” Hạ Khâm múc thêm một muỗng.
“Cái này là do bà nấu?” Hạ Khâm nghi ngờ cô chạy đi mua ở cửa hàng nào đó.
“Má nó đương nhiên! Ha ha đương nhiên là tôi nấu! Tôi đã bảo là tôi đang học mà!” Diêm Mạn cao giọng: “Này này, chị đây có thiên phú nấu ăn phải không?”
Hạ Khâm uống nước nhớ nguồn, đành phải gật đầu. Nhưng không thể phủ nhận Diêm Mạn nấu rất ngon, mùi vị cũng thân thuộc. Chẳng qua là đầu óc Hạ Khâm rối bời nên không thể tìm ra lý do vì sao có cảm giác này, cậu chưa kịp định thần thì chén cháo đã thấy đáy.
Đêm đó Hạ Nghiên đích thân đến bệnh viện cảm ơn Diêm Mạn. Diêm Mạn ái ngại nên chỉ gật đầu bừa nói mấy câu rồi bỏ chạy. Khi ra đến cửa bệnh viện, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: [Ăn rồi ăn rồi, ăn hết sạch rồi (giơ ngón cái)]
Một lúc sau, bên kia trả lời: [Ừm.]
Diêm Mạn do dự một lát rồi gửi tiếp: [Ông hoãn việc đi du học có ảnh hưởng gì không…]
“Cộc cộc cộc”, cuối cùng cô vẫn xóa câu này.
———
Hạ Khâm tiến về phía trước thêm một bước nữa.
Nhờ có Diêm Mạn chăm ăn mỗi ngày, thân hình gầy yếu của Hạ Khâm tăng được vài cân. Hai tháng sau, trời vào hè, bác sĩ kiểm tra lần cuối cho cậu rồi thở phào: “Có thể xuất viện rồi. Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, vẫn phải uống thuốc thêm một tháng nữa rồi mới ngưng. Sau đó quan sát tình hình, nếu không có vấn đề gì thì đi học bình thường trở lại.”
Ngày cậu xuất viện là ngày nắng đẹp đã lâu không thấy.
Hạ Khâm ở nhà nghỉ ngơi chưa bao lâu thì ngừng uống thuốc, sau thời gian theo dõi không thấy có phản ứng phụ nào. Một tuần sau cậu đến trường, khi bước vào cổng đại học Thanh Hoa, cậu có cảm giác mình đã trải qua mấy kiếp dù chỉ mới nghỉ học nửa năm.
Tựa như cậu đã chết đi sống lại trong sáu tháng qua.
Thời điểm này là cuối học kỳ tiếp theo. Nửa năm này Hạ Khâm không buông bỏ hoàn toàn giáo trình, nhưng khi lật sách, cậu nhận ra bản thân không thể theo kịp những bài học mà mình đã bỏ lỡ trong ngày một ngày hai.
Ở ngôi trường mà “thiên tài” không còn là vinh quang như trước, cậu càng phải nỗ lực học hơn nữa, phải hy sinh mọi thời gian ngủ để học.
Thỉnh thoảng Diêm Mạn gửi tin nhắn cho cậu, nếu cậu không trả lời ngay thì chỉ có thể là vì cậu đang ở thư viện, còn điện thoại đang ở chế độ im lặng.
Kể từ khi xuất viện, Hạ Khâm mua một chiếc điện thoại mới. Tuy chiếc cũ đã hỏng không dùng được nữa nhưng cậu không vứt nó đi, cùng với vài đồ lặt vặt khác như thẻ thang máy, móc chìa khóa, tất cả đều nằm ở phần sâu nhất trong ngăn kéo.
Hạ Khâm đi thi cuối kỳ bình thường, kết quả được công bố một tuần sau đó. Ông trời không phụ lòng người, sau một tháng học tập chăm chỉ, cuối cùng cậu đã từ hạng trung bình thấp trở lại top ba của khoa.
Diêm Mạn nhận được tin này mà há hốc mồm.
Sự im lặng của cô nương kéo dài cả thế kỷ, cách cô nhìn cậu không giống đang nhìn con người, mà là nhìn một AI tiên tiến. Diêm Mạn cảm thán: “Cục cưng ơi, chẳng lẽ ông là vị thần cai quản kỳ thi Hy Lạp cổ đại thật ư?”
Hạ Khâm: “……?”
Cô sốc muốn chết.
Ông nội nó đây chính là đại học Thanh Hoa!!!
Trong thời gian Hạ Khâm hồi phục, ở nhà xảy ra rất nhiều chuyện lớn.
Đầu tiên là Hạ Nghiên quyết định ly hôn với Tưởng Quyền. Cả Hạ Khâm và Tưởng Quyền đều không bất ngờ khi việc đi đến nước này, nhất là Tưởng Quyền. Từ hồi Hạ Khâm còn nằm viện, ông đã lo sợ vì vợ xa cách mình.
Hoặc thậm chí có khả năng đã kéo dài lâu hơn nữa, bắt đầu từ lúc ông mất trí, tức giận đập vỡ chiếc bình. Cuộc hôn nhân của ông đã chôn vùi theo chiếc bình bị vỡ thành vô số mảnh. Dù ông dành nhiều tháng để sửa chữa và dán lại các mảnh vỡ, vết nứt vẫn còn đó.
Hạ Nghiên kiên quyết hơn bao giờ hết, còn Tưởng Quyền thì cứ phí công dùng giỏ tre múc nước. Cuộc giằng co kéo dài đến nửa cuối năm, Tưởng Quyền có liên tục cầu xin cũng vô ích, đành phải chấm dứt cuộc hôn nhân tại đây.
Hạ Nghiên nói với ông: “Em không chấp nhận được, cũng không thể tha thứ cho chính bản thân mình. Vài năm nữa Tưởng Tri Thời ra tù, nó vẫn sẽ gọi em là mẹ.”
Hạ Nghiên vô cùng mệt mỏi: “Anh và con trai anh, cần gì mà không có… Buông tha hai mẹ con em đi.”
Tưởng Quyền chỉ biết im lặng. Bất kể ông có cắt đứt quan hệ với Tưởng Tri Thời thế nào đi nữa thì ông và Tưởng Tri Thời vẫn là ba con ruột thịt, ông không biện minh được.
Cuối năm, hai người đến cục dân chính để lĩnh giấy ly hôn. Quá trình ly hôn, bà có người con trai là Hạ Khâm, tòa án giao Tưởng Hân La cho Tưởng Quyền nhưng bà có quyền đến thăm con bất kỳ lúc nào.
Hạ Nghiên nhanh chóng chuyển ra khỏi biệt thự của nhà họ Tưởng, không đem theo vật dụng hay trang sức mà mình từng mua nào. Lúc bà đi cũng giống lúc đến, chỉ xách một chiếc vali.
Hạ Khâm đang đợi bà ở cửa, khi bà lên xe, cậu nói: “Thật ra mẹ không cần phải ly hôn với ông ấy. Nếu mẹ nghĩ mẹ nợ con, muốn bù đắp cho con thì không cần làm đến mức này.”
“Ai bù đắp cho con chứ?” Hạ Nghiên nhéo mặt cậu: “Con là con của mẹ, mẹ không tin tưởng đàn ông nữa, chỉ muốn dựa vào con. Con chê mẹ già nên không muốn sống với mẹ phải không?”
Hạ Khâm sững sờ một lúc rồi mới thì thầm: “…Không phải vậy.”
Chiếc taxi chậm rãi lái ra khỏi khu biệt thự sang trọng, Hạ Khâm nghiêng đầu hỏi bà: “Sau này mẹ còn tái hôn không?”
Tuy Hạ Nghiên hốc hác nhưng chưa bao giờ xấu xí, bà vẫn có khuôn mặt tuyệt đẹp, đẹp đến mức khiến đàn ông phải mê mẩn. Việc tìm thêm một bạn đời đối với bà thì không hề khó.
“Không, già rồi, không yêu nữa.” Hạ Nghiên nói: “Từ giờ trở đi chỉ có mẹ con chúng ta chung sống thôi.”
Hạ Khâm gật đầu, cậu nghĩ mình nên vui vẻ vì dù gì cậu đã mong đợi Hạ Nghiên nói câu này từ rất lâu rồi. Thế mà khi cảnh tượng này thật sự xảy ra, Hạ Khâm lại bình tĩnh hơn dự kiến.
Có lẽ vì cậu đã lớn, khát khao tình thương từ mẹ không còn mãnh liệt như thời niên thiếu. Cũng có thể là, trong quãng thời gian đó, có người đã lấp đầy trái tim cằn cỗi của cậu bằng tình yêu nồng nhiệt hơn.
Hạ Nghiên thuê căn hộ gần trường Hạ Khâm, một căn hộ tầng trệt với ba phòng ngủ, hai phòng khách, đầy đủ tiện nghi. Lý do không có ai mua là vì giá nhà ở Bắc Kinh quá khủng khiếp, không phải ai cũng sẵn sàng vung tiền triệu ra để thuê.
Mà nguyên nhân bà chọn nơi gần trường cũng bởi lo lắng bệnh của Hạ Khâm sẽ tái phát. May là cảm xúc của cậu rất ổn định, tuy ngừng thuốc, trông cậu vẫn bình thường đến mức không thể biết chấn thương tâm lý mà cậu từng trải qua nghiêm trọng đến nhường nào.
Đầu xuân, bộ phim Hạ Nghiên đóng bị hoãn chiếu nửa năm được ra mắt – chính là bộ phim mà bà tự chọn trang phục để sải bước trên thảm đỏ. Vì một lý do quá rõ ràng, bị cố tình trì hoãn. Bây giờ vấn đề được giải quyết xong, lẽ đương nhiên sẽ xuất hiện trở lại trên các rạp chiếu phim.
Cốt truyện trong tiểu thuyết thể loại sảng văn kiểu như nữ diễn viên hàng đầu ngừng hoạt động nhiều năm, rồi lại gây tiếng vang ngay từ bộ phim trở lại đầu tiên, không xảy ra với Hạ Nghiên.
Hiện thực chính là hiện thực, bộ phim chẳng những không gây tiếng vang mà còn thất bại một cách thầm lặng, tổng doanh thu phòng vé chưa đến tám trăm nghìn. Hạ Nghiên không cảm thấy có gì đáng mất mặt, bà đã từng trải qua những điều thối rữa nhất trong đời, thất bại chỉ là cú vấp nhỏ không đáng kể.
Nhưng Hạ Khâm không chịu phục, khi phim công chiếu, cậu mua một vé cho mình rồi còn bảo Diêm Mạn mua thêm một vé, đóng góp hai vé bán ra. Cậu cũng không biết mình thừa hưởng tính cách coi trọng sự nghiệp từ đâu.
Lần trở lại của bà không thành công, nhưng cũng có đạo diễn gọi điện cho Hạ Nghiên mời bà quay một bộ phim, còn bảo rằng bà có thể chọn vai nữ chính. Ban đầu Hạ Nghiên còn nghe máy rồi lịch sự từ chối, về sau bà không màng nghe nữa mà cúp máy thẳng.
Đúng là đôi khi bà cũng bướng bỉnh, nhưng tính tình không xấu đến mức đó, vậy nên Hạ Khâm chú ý tới vài lần. Có lúc Hạ Nghiên vào bếp rửa trái cây, điện thoại bà nhận được một tin nhắn lạ. Vẫn là mời bà đóng phim, nhưng không phải là phim gì nghiêm túc, xem qua kịch bản thì đây là phim người lớn.
Bà như đóa hoa xinh đẹp nhưng không được ai trông coi, sau khi rời khỏi sự bảo vệ của Tưởng Quyền, đám đàn ông lại đưa mắt nhìn bà với ý đồ gặt hái.
Hạ Khâm hiểu ra nguyên nhân bà không nghe điện thoại mà luôn cúp máy ngay lập tức.
Nói tóm lại là, cậu giận phát điên.
Hạ Nghiên vẫn còn tâm trạng nói đùa với cậu, bảo rằng đây là chuyện tốt, cậu không còn trầm lặng như trước nữa. Tức giận nghĩa là có cảm xúc, là điều tốt, Hạ Nghiên thì thào lặp lại.
Đúng lúc này Hạ Khâm sực nhận ra cậu đã sống trong trạng thái vô tri vô giác gần một năm. Những nỗ lực tưởng chừng như đang tiến về phía trước – quay lại trường, học tập, sinh sống – thực chất chỉ là vòng luẩn quẩn.
Hạ Nghiên ly hôn với Tưởng Quyền vì cậu, nhưng cậu vẫn chưa đủ trưởng thành để che chở cho bà khỏi mưa gió. Hạ Khâm bừng tỉnh nhận ra mình đã hai mươi tuổi, không còn nhỏ nữa.
Ở độ tuổi mà mọi người đều đang chạy về phía trước, cậu không thể cứ mãi giậm chân tại chỗ. Sự trưởng thành và trách nhiệm như hai ngọn núi khổng lồ, đổ sầm nặng trĩu lên vai cậu.
Cậu muộn màng cảm nhận cơn đau của trưởng thành.
Khi linh hồn trưởng thành cũng chính là lúc những cơn đau ở xương cốt âm thầm kéo đến. Mãi mà cậu không trải qua nỗi đau đó, có lẽ là vì trước đây có người chăm sóc cậu quá chu đáo, khiến cậu có ảo giác mình có thể làm một đứa trẻ cả đời.
Hạ Nghiên an ủi cậu: “Con đừng giận, hồi còn trẻ mẹ đã bị quấy rầy nhiều. Trách thì trách gương mặt này, đẹp quá cũng phiền phức.”
“Con biết rồi.” Khóe miệng Hạ Khâm giật giật, cố tỏ ra mình bị chọc cười: “Ngày mai mẹ đổi số đi, đừng dùng số này nữa.”
Vào học kỳ hai năm ba, Hạ Khâm đổi số điện thoại cho Hạ Nghiên, chặn tất cả những đạo diễn hạng xoàng trẻ trâu trước đó. Chặn xong cậu vẫn chưa hả giận, thấy những tin nhắn quấy rối gửi đến điện thoại của mẹ mình suốt ngày đêm, Hạ Khâm muốn cầm dao giết tươi mấy gã đàn ông này qua lớp Internet.
Hạ Khâm bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về tương lai. Bốn năm đại học trôi qua trong chớp mắt, khoảnh khắc cậu choàng tỉnh thì các bạn trong khoa đã chuẩn bị đi thực tập. Có người chọn đi du học, có người chọn nghiên cứu tiếp, có người bắt đầu chuẩn bị cho công việc từ sớm.
Kế hoạch ban đầu của Hạ Khâm là thực tập ở công ty tư nhân hoặc công ty nước ngoài, mức lương có lẽ sẽ không thấp, với năng lực của cậu, chỉ trong vài năm là đạt được mức lương một triệu một năm.
(*) ~3 tỉ 4 VNĐ.
Mục đích của việc thực tập chỉ là để làm quen với ngành, để khi tốt nghiệp có thể trực tiếp nhận được lời mời làm việc từ công ty đó, không cần phải tham gia phỏng vấn nhóm cùng các sinh viên mới tốt nghiệp từ các trường 985, 211.
Có khả năng cậu sẽ làm cố vấn đầu tư hoặc công việc tương tự. Nhìn thoáng qua, các công ty cậu đến phỏng vấn về cơ bản đều ở CBD. Cậu đã thể hiện rất tốt vào vòng phỏng vấn lần hai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu sẽ đảm bảo được vị trí thực tập. Lúc đi xuống cầu thang, nhân viên HR phòng nhân sự phỏng vấn cậu đỏ mặt đuổi theo, hỏi cậu kết bạn tài khoản WeChat cá nhân được không.
Hạ Khâm đứng dưới lầu tòa nhà CBD, thoáng ngẩn ngơ. Cậu không để ý HR đang căng thẳng, chỉ nhìn dòng sông Thông Huệ trước mắt, nhớ lại một buổi tối nhiều năm về trước.
Có người dắt tay cậu chạy đến đây, đôi lông mày của cậu thiếu niên tràn đầy sức sống, người đó chỉ vào tòa nhà, dõng dạc nói: “Tôi sẽ mua tòa nhà này tặng cho thầy Hạ.”
Cậu chợt bật cười, HR cho là mình có cơ hội nên hào hứng bước lên phía trước.
Hạ Khâm gắng gượng thu lại nụ cười, đáp: “Xin lỗi.”
HR túm tóc: “Hầy tôi biết ngay, cậu là sinh viên trường đại học Thanh Hoa kia mà. Sơ yếu lý lịch của cậu rất ấn tượng, là do tôi không đủ tốt.”
Hạ Khâm bình tĩnh mở miệng: “Không hẳn là vậy.”
Không phải là người xa lạ không đủ tốt, mà là cậu đã từng có được điều tốt nhất. Những gì sau này, mãi mãi không thể sánh bằng.
Không biết có phải vì cậu từ chối lời tỏ tình của HR hay không, Hạ Khâm không được thực tập ở vị trí mà cậu chắc chắn mình sẽ trúng tuyển. Sau đó cậu xem xét lại, thầm nghĩ mình nên ăn nói khéo léo hơn, ít nhất phải chờ đến khi phỏng vấn xong rồi mới từ chối người đàn ông đó