Khoảnh khắc Hạ Khâm ôm lấy Tạ Tinh Lan cậu mới nhận ra, không phải cậu đi lang thang bất định, mà khi người ta tủi thân, họ sẽ vô thức tìm đến người đối xử tốt với họ nhất.
Cậu đến cổng trường Trung học số 2 chỉ vì Tạ Tinh Lan ở đó, những nỗi buồn và uất ức được cậu giấu kín bộc phát vào thời điểm này.
Nghe Tạ Tinh Lan nói vậy, đôi mắt Hạ Khâm cay xè, cậu ngại khóc mất mặt nên vội tìm cách che đậy. Để không bị Tạ Tinh Lan trông thấy, cậu im lặng tựa trán lên vai Tạ Tinh Lan.
Đã thế này rồi, dù Tạ Tinh Lan thiếu nhạy cảm đến mấy cũng nhận ra cậu có điều bất thường. Huống gì tâm tư con trai rất nhỏ bé.
Tạ Tinh Lan không hỏi vì sao thầy Hạ khóc, hắn chỉ ôm vai Hạ Khâm, đôi mắt hoa đào lấp lánh: “Anh dẫn em đến một nơi thú vị, muốn đi không?”
Hạ Khâm: “…?”
Nơi thú vị gì?
Ở tuổi mười bảy, thứ không thể từ chối nhất có lẽ là “thú vị”. Vừa nhắc tới thú vị là khơi dậy lòng tò mò, muốn kiểm tra xem “thú vị” đến mức nào.
Hạ Khâm do dự gật đầu, không biết Tạ Tinh Lan tìm được địa điểm “thú vị” nào vào lúc mười một giờ rưỡi tối ở Tây Thành. Mãi đến khi người này dẫn cậu đi mua đồ ăn nhẹ và đồ uống ở cửa hàng tiện lợi, rồi xách túi đi thẳng tới khách sạn, trong đầu Hạ Khâm đứt một sợi dây căng thẳng.
Hạ Khâm hãi hùng đứng trước cửa khách sạn năm sao cao ngất ngưởng. Cậu kéo Tạ Tinh Lan, nét mặt dần trở nên kỳ quặc: “Đây là nơi thú vị mà anh nói?”
“Ừ.” Tạ Tinh Lan nói: “Em thấy sao?”
Hạ Khâm ngập ngừng, trong thoáng chốc cậu không chắc là Tạ Tinh Lan dắt cậu đến đây chơi hay là định chơi cậu.
“Em nghĩ…” Hạ Khâm cân nhắc từ ngữ: “Không được đâu.”
Bé nó còn nhỏ.
Chưa muốn trải qua chuyện này