Kỳ nghỉ đông của trường Trung học số 2 kéo dài hai mươi ngày. Tuy nhiên vì là trường trung học trọng điểm nên thực tế chỉ được nghỉ mười bốn ngày, học sinh phải trở lại trường sớm một tuần để bắt đầu học cho học kỳ tiếp theo. Tất nhiên cũng có thể là để làm quen với cách thi tuyển sinh đại học mới.
Dù sao bất kể lý do là gì, khi nhận được thông báo đi học sớm một tuần qua tin nhắn điện thoại, nhóm lớp “Chia ngọt sẻ bùi” không có giáo viên bắt đầu than khóc.
[Chắc chắn sẽ qua kỳ thi cuối kỳ] (Lâm Tư Tắc): [Ảnh chụp màn hình]
[Chắc chắn sẽ qua kỳ thi cuối kỳ] (Lâm Tư Tắc): A a a a a, nghỉ có mười bốn ngày, nhà trường bất nhân!!
Theo sau đó là hàng loạt dòng tin:
[Cô gái Nhật Bản Baka-chan] (Nghiêm Toa Toa): Suy sụp không khác gì Y Bình đi xin tiền trong ngày mưa lớn*.
[Mùa Đông mạnh mẽ] (Vương Đông): Cảm giác như mới chớp mắt một cái đã bay hết kỳ nghỉ (ai đã trộm kỳ nghỉ của ta) (là nhà ngươi ư) (chạy tới chạy lui) (hay là ngươi) (mặt hung dữ)
[Bình thường nhạt nhòa] (Khâu Bình): Là ai phát minh ra việc học hành cho thế giới này? (vẫy khăn tay đón gió, khóc lã chã)
…
Lúc Hạ Khâm xem tin nhắn, Bắc Kinh đang có tuyết rơi. Cậu nằm trên giường chơi game, mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton in hình mèo con mà Hạ Nghiên mua cho cậu. Hình tượng lạnh lùng đơn độc biến mất, cậu cũng gửi một tin vào nhóm, hòa quyện một cách tự nhiên.
[Sau đây tôi sẽ nói vài lời] (Hạ Khâm): Bộ kỳ nghỉ ngắn lắm hả? Tôi thấy ổn mà (cười tủm tỉm)
Mọi người nhanh chóng gửi một hàng đậu nành quỳ gối.
Lâm Tư Tắc dẫn đầu, kéo cả đám đồng thanh nói: Không hổ là thiên tài!
Hạ Khâm nhìn tin mình gửi, không hề thấy sai trái. Cậu thật sự cảm thấy kỳ nghỉ khá dài, trước kia là vì cậu thích học, hiện tại thì không biết là vì thích gì. Nói chung là cậu muốn trở về Tây Thành sau một tuần ở Bắc Kinh.
Thời điểm Hạ Khâm phát hiện mình dùng từ “trở về” khi sang Tây Thành, cậu tự sững sờ. Cậu đã bất giác xem thành phố đó là nơi mình thuộc về, nhưng đúng là cậu muốn trở về.
Giống như mọi bà mẹ trên thế gian, dù mẹ cậu từng là nữ hoàng điện ảnh của giới giải trí cũng không ngoại lệ. Ngày đầu tiên cậu trở lại Bắc Kinh, cậu vẫn là cục cưng trong lòng Hạ Nghiên. Đến ngày thứ mười, Hạ Nghiên vừa thấy mặt cậu là muốn đuổi ra khỏi nhà.
Tình mẫu tử của Hạ Nghiên không nhiều nhặn, dùng hết thì cạn kiệt!
Hơn nữa căn biệt thự này là của Tưởng Quyền, năm mới đến, mấy khách hàng kinh doanh của ông kéo đến chúc Tết như muốn dẫm nát bậc cửa nhà. Ngày nào Hạ Nghiên cũng bận rộn tiếp đón họ, không có nhiều thời gian dành cho cậu.
Hạ Khâm đã làm xong bài tập nghỉ đông từ sớm, cuộc sống ngày qua ngày quá tẻ nhạt. Cậu chụp hai bức ảnh cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ rồi gửi cho Tạ Tinh Lan.
[Hình ảnh.jpg]
[Hình ảnh.jpg]
[Bắc Kinh đổ tuyết (nhai)]
Lướt xem những dòng tin nhắn gần đây của hai người họ, toàn là những chuyện nhàm chán như thế. Vậy mà có thể nhắn từ sáng đến tối, chưa từng đứt đoạn.
Tạ Tinh Lan gần như trả lời ngay lập tức.
[Không muốn ngắm tuyết.]
[Muốn ngắm thầy Hạ đẹp trai ngời ngời.]
Thầy Hạ cười nhạt, bộ hắn muốn thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời là thấy được ngay sao. Hình tượng của cậu thiếu gia nặng tới trăm cân, bây giờ cậu đang nằm trên giường mặc đồ ngủ với mái tóc rối bù, đương nhiên không thể chụp cho Tạ Tinh Lan xem.
[Mơ đẹp đấy :)]
Thầy Hạ trả lời.
[Chán quá, cậu đang làm gì đó?]
Một lúc sau Hạ Khâm hết hứng chơi game, lại đi chọc Tạ Tinh Lan. Cậu chọt vào hình đại diện của Tạ Tinh Lan liên tục mười mấy lần, xem đó thành Tạ Tinh Lan thực thể để đánh.
Tạ Tinh Lan: [Đang nhắn tin với người mình thích nè bro (đậu nành đeo kính râm)]
Hạ Khâm: [:)]
Hạ Khâm: [Bịt miệng nhà ngươi.jpg]
Dạo này Tạ Tinh Lan hay xen những câu ấy vào khi hai người nói chuyện, trêu ghẹo như có như không. Hạ Khâm nằm trên giường trở mình, vùi khuôn mặt ửng đỏ vào gối mấy giây. Cậu không muốn trả lời hắn chút nào, miệng lưỡi người con trai này trơn tru ngọt xớt.
Tạ Tinh Lan: [Nhớ thầy Hạ quá (khóc to hu hu)]
Hạ Khâm: […]
Chuyện bình thường thôi, thầy Hạ không nhớ cậu đâu.
Tạ Tinh Lan lại thảm thương nhắn thêm một tin: [Bữa cơm đêm giao thừa của một chàng đẹp trai cô đơn.]
Tạ Tinh Lan: [Hình ảnh.jpg]
Lẩu tự đun Haidilao ăn kèm xúc xích.
Hạ Khâm chú ý tới bối cảnh trong ảnh Tạ Tinh Lan là ký túc xá, cậu vô cùng bất ngờ: “Sao cậu lại ở ký túc xá?”
“Thì ở lại trường thôi.” Tạ Tinh Lan nhắn về.
Hạ Khâm nhìn lịch, tối nay là đêm ba mươi mà, rất hiếm ai ở lại trường trong ngày này.
“Cậu không về nhà sao?”
“Không về.”
“…Vì sao?”
“Có chút chuyện trong nhà.” Tạ Tinh Lan chuyển sang tin nhắn thoại, hắn ngậm đũa trong miệng nói: “Muốn biết à, làm bạn trai anh đi rồi anh cho em biết.”
…Người này hở ra là nhắc tới yêu đương.
“Tôi cũng không muốn biết lắm.”
“Thầy Hạ thật lạnh lùng.” Tạ Tinh Lan nhượng bộ: “Không sao, để anh theo đuổi thêm.”
“Thầy Hạ sẽ không chung sống với người chỉ ăn mì gói trong dịp Tết như cậu đâu.” Hạ Khâm than thở.
“Được rồi.” Tạ Tinh Lan nỗ lực phấn đấu: “Buổi tối anh sẽ đi nhặt ve chai, làm thêm vài công việc, kiếm thêm chút thu nhập, rồi sau này có thêm một người yêu.”
“…”
Cậu còn muốn có thêm bao nhiêu người yêu nữa?
Trừ một điểm vì lăng nhăng