Sáng sớm hôm sau Hạ Khâm tỉnh dậy. Mất trí nhớ trong mong đợi không xảy ra, không những thế mà ký ức về việc Tạ Tinh Lan nói muốn đuổi theo cậu ở Đông Hồ tối qua còn rất rõ ràng. Thậm chí buổi nhạc nước phát bài gì cậu cũng nhớ.
– Đóa hoa nhài xinh đẹp
Hạ Khâm ngồi ngơ ngác trên giường, mái tóc cậu rối bù sau giấc ngủ.
…Hay tự đánh mình mất trí nhớ nhỉ.
Một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu thầy Hạ.
Cậu chậm chạp cầm điện thoại lên vì chợt tò mò không biết hôm qua hai người nói chuyện điện thoại đến mấy giờ. Khoảng thời gian sau Hạ Khâm quá buồn ngủ, điện thoại lệch sang một bên, cậu cứ tưởng Tạ Tinh Lan sẽ cúp máy.
Kết quả là cuộc gọi kéo dài tới lúc hết pin.
Hắn điên hả? Không nghe ra cậu đang ngủ sao? Gọi điện nói chuyện đến mức cạn pin là cái não yêu đương đáng sợ gì vậy.
À đâu phải, chưa có yêu, chỉ đơn thuần là ngu si thôi.
Hạ Khâm hung hăng than thở trong lòng, thế nhưng chóp tai lại hơi ửng đỏ.
Hầy người này phiền quá đi. Thầy Hạ ôm gối nằm phịch xuống giường, định làm mình ngộp chết. Một lúc sau cậu đứng dậy đi sạc pin, đúng lúc Tạ Tinh Lan gửi tin nhắn WeChat tới.
“Thầy Hạ đã dậy chưa?”
“Đang ở dưới nhà em này.”
À, nhớ rồi. Hình như tối qua Tạ Tinh Lan có nói sẽ qua đưa bữa sáng cho cậu.
Kế hoạch nằm ỳ trên giường của Hạ Khâm tạm thời bị gạt sang một bên, cậu lề mà lề mề rời giường rửa mặt, vừa đánh răng vừa trả lời Tạ Tinh Lan: “Mới dậy, đợi chút.”
Tạ Tinh Lan hồi âm ngay: “Đang đợi đây, em cứ thong thả, anh nên đợi mà.”
Hạ Khâm: “…”
Rửa mặt, đánh răng, vuốt tóc vài cái, thay đồ.
Hạ Khâm tiến hành từng bước một, khi đi ngang qua bàn thì thấy cặp kính gọng đen hơi cồng kềnh ở trên đó. Cậu đeo kính không phải để giả bộ xấu, mà là do bị cận nhẹ thật. Lý do thứ yếu là để che bớt khuôn mặt vì cậu quá giống Hạ Nghiên, thỉnh thoảng sẽ bị người khác hỏi.
Khoảng thời gian trước khi cậu năm tuổi, sự nghiệp của Hạ Nghiên đang trên đà thăng tiến, cô thầm kết hôn thầm sinh con, Hạ Nghiên không cho phép cậu gọi cô là mẹ. Dù có nhắc đến, Hạ Khâm chỉ có thể ngây ngô nói mẹ là chị gái của mình.
Dần dần Hạ Khâm bất giác che đi khuôn mặt quá giống với Hạ Nghiên. Bây giờ Hạ Nghiên đã kết hôn, cuộc hôn nhân thứ hai có vẻ khá hạnh phúc. Theo đó cậu cũng không cần che giấu thân phận của mình nữa, vào ngày cưới, rất nhiều người biết đến sự tồn tại của cậu. Hạ Nghiên lui giới nhiều năm, các thợ săn ảnh trong giới giải trí không còn quan tâm đến cuộc sống riêng tư của bà.
Một câu mà Tạ Tinh Lan nói lúc trước hiện lên trong đầu cậu.
“Bạn cùng bàn à, tôi thấy cậu không đeo kính trông rất đẹp.”
…
Ai mà không biết cậu đẹp trai chứ?
Hành động cậu sắp làm chỉ đơn giản là câu trả lời chính thức cho lời vô nghĩa của hắn thôi.
Hạ Khâm do dự vài giây, ngồi xuống bàn. Cậu nhét sâu cặp kính vào ngăn kéo, hôm nay là lần đầu tiên cậu đeo kính áp tròng.
Lúc cậu ra ngoài cửa, trông có vẻ Tạ Tinh Lan đã đợi lâu. Ánh sáng ban mai yếu ớt, trời vẫn còn mờ mịt, chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng đêm. Mùa đông ban ngày đến muộn nhưng họ lại đi học sớm.
Đèn đường vẫn còn bật sáng, nhìn cứ như hắn đứng dưới lầu cả đêm. Người thì cao lớn mà uể oải tựa vào cột đèn như không xương, thư thái và thoải mái.
Tạ Tinh Lan nghe thấy tiếng Hạ Khâm, hắn ngước mắt lên: “Chào buổi sáng bạn cùng bàn.”
“Cậu đến đây thật à?” Hạ Khâm khá ngạc nhiên.
“Thật chứ.” Giọng Tạ Tinh Lan còn nhuốm vẻ buồn ngủ, dưới mắt có quầng xanh nhàn nhạt, hắn giơ tay thành thạo cầm cặp Hạ Khâm, khoác lên vai mình: “Anh đã hứa sẽ đến đón em mà, anh đây nói lời giữ lấy lời.”
“Tối qua cậu đi ăn trộm hả?” Hạ Khâm hỏi hắn.
“Nào phải.” Tạ Tinh Lan: “Vừa nghĩ tới việc sáng nay thức dậy theo đuổi em là anh hưng phấn không ngủ nổi, tối qua anh tra cứu hướng dẫn tiến công suốt cả đêm, bây giờ anh thấy mình siêu cứng cỏi.”
Hạ Khâm: “…”
Chủ đề mà ông trời con muốn khéo léo tránh né đã bị người này bóc ra ngay lập tức.
Nhưng cũng đúng, Tạ Tinh Lan chính là người phóng khoáng. Hắn yêu phóng khoáng, hận cũng phóng khoáng, là kiểu tính cách không chút gượng gạo mà Hạ Khâm ngưỡng mộ.
Nhờ hắn thẳng thắn nên Hạ Khâm bớt xấu hổ hơn.
“Bữa sáng của tôi đâu?” Hạ Khâm nhìn tay không của hắn.
“Chưa mua, anh dẫn em vào quán ăn sáng.”
Hạ Khâm nhìn con đường vẫn còn tối mịt, sương mù u ám, xung quanh không có lấy một người đi bộ. Ngoài học sinh cấp ba thì còn ai dậy sớm hơn gà đâu? Ngay cả những người làm công ăn lương cũng có thể xa xỉ ngủ đến bảy giờ rưỡi.
“Cậu không định dẫn tôi đi qua đường đâu nhỉ?” Hạ Khâm thoáng im lặng, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
Phố Bắc Sơn ở khu Đông Hồ là một con phố đi bộ nằm trong khu du lịch. Nếu muốn bắt taxi thì phải đi đến ngã ba phía trước mới đón được xe, đáng tiếc khoảng cách là ba trăm mét. Bình thường Hạ Khâm được tài xế Tiểu Lưu chở đến trường. Tối qua tự nhiên cậu váng đầu, nghe Tạ Tinh Lan tới đón mình nên phất tay cho Tiểu Lưu nghỉ một ngày.
Hiện tại cậu thiếu gia rất hối hận.
Hạ Khâm lấy điện thoại ra, xem mức pin chỉ có sáu phần trăm, cậu quyết định gọi tài xế Tiểu Lưu trở lại vị trí công tác.
“Thầy Hạ nhắn tin cho ai đó?” Tạ Tinh Lan nhướng mày.
“Tài xế.” Hạ Khâm chân thành nhìn hắn: “Cậu nghĩ tôi là loại người cùng cậu đi bộ ba trăm mét giữa mùa đông sao?”
Cậu nhả mấy lời độc ác đã nảy sinh từ lâu trong lòng.
Tên ngốc này rốt cuộc là đang theo đuổi hay đang đuổi giết?