Vài giây trôi qua mà Hạ Khâm vẫn không nói gì.
Có lẽ là bởi vì bầu không khí đêm khuya quá đẹp, cậu không muốn phá vỡ hiện trạng. Nhưng cậu không muốn phá ắt sẽ có người khác đến phá.
Tạ Tinh Lan chưa buông cậu ra thì ở đằng xa vang lên giọng hùng hồn của một người đàn ông trung niên: “Ai ở đằng kia!”
Ngay sau đó ánh đèn pin quét đến, cảnh tượng quen thuộc đánh thức khung cảnh sâu thẳm trong trí nhớ Hạ Khâm.
“Mẹ kiếp.” Hạ Khâm văng tục: “Thầy Tiền.”
“Ai?” Tạ Tinh Lan nhướng mi.
“Thầy chủ nhiệm phòng giáo vụ trường Trung học số 13.” Hạ Khâm do dự rồi nói thêm: “Thầy hơi nóng tính.”
Không phải là hơi nóng tính mà là cực kỳ nóng tính. Thầy rất thích cầm đèn pin đi khắp nơi để bắt mấy cặp yêu sớm trong giờ tự học tối.
Lúc này Hạ Khâm mới chú ý đây là con đường phía sau căn tin, nơi các đôi uyên ương khổ mệnh thường hẹn hò. Bảo sao nhìn quen thế!
“Ai đó? Lớp mấy? Mã số học sinh là bao nhiêu? Hả!?” Giọng thầy Tiền càng ngày càng gần, kèm theo tiếng bước chân gấp gáp.
Tạ Tinh Lan khựng lại, bỗng nói: “Chạy.”
“Hả?” Hạ Khâm ngơ ngác chớp mắt.
“Chạy thôi, bạn cùng bàn.” Đôi mắt hoa đào của thiếu niên cong lên, hắn mỉm cười.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Tinh Lan nắm lấy cổ tay cậu. Hạ Khâm chưa hết ngây người, chỉ biết cùng bỏ chạy vụt đi cùng hắn. Lúc đầu cậu không theo kịp, nhưng cổ tay vẫn được Tạ Tinh Lan giữ chặt.
Về sau Hạ Khâm chầm chậm bắt kịp tốc độ, chạy vững chân hơn, âm thanh thầy Tiền bị bỏ xa đằng sau.
“Hai người các trò! Đừng để tôi bắt được, các em là học sinh lớp nào?! Chạy, cứ chạy đi! Tưởng tôi không kiểm tra camera được à –”
Rồi từ từ biến thành: “…Mấy, mấy đứa nhóc… thanh niên thật là, giỏi chạy… Mệt chết tôi… hộc hộc hộc…”
Gió rít gào bên tai, làn gió đêm cuối thu ở Bắc Kinh lạnh như lưỡi dao, hơi thở phả ra hóa thành sương trắng.
Đầu óc Hạ Khâm nóng bừng, tim đập kịch liệt. Cậu vô thức ngước nhìn người thiếu niên trước mắt, nảy sinh một ảo giác kỳ diệu rằng cứ nắm tay hắn là có thể chạy đến tận cùng của thế giới.
Mà tại thời điểm hoóc-môn kí.ch th.ích lên não, Hạ Khâm lại tiếp nhận giả thiết kỳ lạ đó.
Cứ chạy như vậy mãi…
Có điều tận cùng của thế giới đến rất mau, chính là một dòng sông rộng lớn xuất hiện và đối diện là tòa nhà CBD.
Tạ Tinh Lan dần thả chậm bước chân, cuối cùng dừng lại hẳn. Hai người từ chạy chuyển qua đi bộ, quay sang nhìn nhau, không hiểu vì lý do gì mà cười điên dại giữa trời đêm ở Bắc Kinh.
Cười cái kiểu mà người đi đường nghe thấy sẽ gọi cho cảnh sát ngay ấy.
Giờ đã khuya, tòa nhà CBD vẫn sáng đèn rực rỡ. Một nhân viên trung niên đeo thẻ làm việc đi xuống mua cơm nắm cá ngừ sẽ hết hạn sau một tiếng nữa, nhân tiện mua một ly cà phê hòa tan giá chín tệ chín để trở về thức đến sáng tăng ca.
Anh ta bất ngờ nhìn thấy hai thiếu niên tầm mười bảy tuổi ở dưới tầng. Tự dưng chạy, tự dưng cười, không khác gì tia chớp trong mùa xuân, phóng khoáng tiêu xài nguồn sức sống mãnh liệt.
Giây phút ấy khiến lòng người phải rung động.
“…Tuổi trẻ thật tốt.” Người đàn ông trung niên nhấp một ngụm cà phê, cảm thán thăng trầm cuộc đời: “Sưởi ấm người mình rồi.”
Hạ Khâm cười đủ rồi, cậu giơ chân đá Tạ Tinh Lan.
“Cậu cười cái gì mà cười.” Dù rằng giọng cậu vẫn nhuốm ý cười.
“Này nhé, thầy Hạ ngang ngược quá đi, tôi cười một chút thì có sao?” Tạ Tinh Lan nhướng mày cợt nhả: “Trước đây có người khen tôi đẹp trai nên tôi cười, vì tôi cười lên sẽ càng thêm đẹp trai.”
Lời tên thần kinh tự luyến khiến Hạ Khâm cười thêm một phút nữa.
“Lúc nãy vì sao cậu phải chạy?” Hạ Khâm cười xong mới nói: “Thầy Tiền tới bắt mấy cặp yêu sớm chứ đâu bắt chúng ta.”
“Không biết nữa.” Tạ Tinh Lan dựa vào lan can bên bờ sông, tư thế đứng lười nhác: “Chắc là chột dạ mỗi lần thấy giáo viên phòng giáo vụ, tôi không kìm được, do chân bảo chạy.”
“Hay cậu cứ coi là chạy bộ đêm đi?” Tạ Tinh Lan đề xuất.
“Tôi điên chắc.” Hạ Khâm nói: “Đêm hôm tôi không về nhà ngủ mà chạy loanh quanh trên đường phố Bắc Kinh làm gì.”
Dứt lời, cả hai đều im lặng.
Dòng sông dưới chân lặng lẽ chảy, có cơn gió thổi tới giúp Hạ Khâm cảm thấy trái tim nóng râm ran của mình đã bình tĩnh lại. Cậu ngập ngừng mở miệng: “Tạ Tinh Lan, cậu muốn hỏi tôi chuyện gì không?”
Thật ra khi Du Tỉnh nói cậu thích con trai, cậu đã muốn hỏi Tạ Tinh Lan là – Cậu nghĩ gì?
Về xu hướng tính dục, Hạ Khâm luôn là người sống theo ý mình, tuyệt đối không tự làm hao mòn bản thân. Cả người cậu nồng đậm thái độ nhân sinh “thấy ghét tôi thì đi chết đi”.
Nhưng vào lúc này, nhịp tim cậu đập vội vã, có thể tính là căng thẳng, cậu không phủ nhận rằng cậu thật sự quan tâm đến cái nhìn của Tạ Tinh Lan.
“Hỏi cậu?” Tạ Tinh Lan nghiêm túc cân nhắc.
“Ừm.”
“Thầy Hạ.” Tạ Tinh Lan nói: “Ước mơ sau này của thầy là gì?”
Hạ Khâm: “…….?” Mẹ nó cậu hỏi câu này??? Tôi cho cậu thêm một cơ hội khác, hỏi lại cho tôi